Rạng sáng. Dương Tĩnh Lan bị một trận tiếng động kỳ quái làm bừng tỉnh. Y lặng lẽ đứng dậy, mở cửa ra.
Thanh âm hình như là từ cửa chính bên kia truyền đến … Là có tiểu thâu sao?
Mặc kệ như thế nào, đi đánh thức đệ đệ trước rồi nói sau.
Cước bộ nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng của Tiêu Thương Nhiên, Dương Tĩnh Lan thử thăm dò đẩy cửa ra.
Một mùi thơm kỳ dị xông vào mũi. Cảm giác đầu có chút hỗn loạn , y muốn rời đi, lại phát hiện không thể khống chế thân thể, té xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Ngoài cửa sổ, trong bầu trời đêm, phá quân tinh chính phát ra hào quang huyết sắc.
“Ca!”
Chén rượu Nữ Nhi Hồng đột nhiên nứt ra, mùi rượu thơm nồng tràn ra toàn lầu các. Nam Trúc Khiêm nhìn bàn tay mình bị mảnh vỡ cắt phải, như có điều suy nghĩ.
Máu đỏ tươi hòa với rượu chậm rãi chảy xuống, đau nhức vô cùng.
“Làm sao vậy?” Du Hiểu Kiệt đưa cho hắn một cái khăn tay, hỏi.
Nam Trúc Khiêm lấy khăn tay tùy ý lau bàn tay, nói:“Tuy rằng ta không tin số mệnh…… Nhưng lần này ta có dự cảm, Thương Nguyệt có thể đã gặp chuyện.”
“Phải không?” Trên mặt Du Hiểu Kiệt là nụ cười trào phúng,“Chỉ bằng chén rượu nhỏ của ngươi nứt ra, rồi ngươi nói y đã xảy ra chuyện? Ngươi quan hệ thế nào với y?”
Nam Trúc Khiêm lại có chút ít không phản bác được đối với Hữu hộ pháp thích gây sự này.“Sao ta cảm thấy… Ngươi càng ngày càng giống Lạc Ngâm?”
“Sai.” Du Hiểu Kiệt nói,“Lạc Ngâm chỉ là mạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-cung/2089625/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.