Trong phòng còn lại Mộ Dung Vô Phong và nữ nhân xa lạ kia.
“Tính nội tử[1] hay lo lắng chứ không cố ý thất lễ với quý khách. Quý khách chớ trách”, Mộ Dung Vô Phong vừa nói vừa đưa tay vịn vào vòng gỗ, tay kia chống xuống giường, kéo nửa người ra khỏi chăn ngồi dậy tựa nghiêng lên đầu giường.
[1] Nội tử: vợ.
Cố sức như vậy là đã dùng hết tất cả khí lực của chàng, không tránh khỏi lại thở dốc.
Người lạ mặt kia ngồi ở xa nhìn chằm chằm vào chàng, một lúc sau mới cất giọng xa xôi nói:
“Không ngờ cái vòng gỗ trên giường ấy tới bây giờ hãy còn, lại vẫn dùng được.”
Mộ Dung Vô Phong sững người rồi khẽ cười: “Vòng gỗ này là có từ trước sao? Ta còn cho rằng đây là do thê tử của ta treo lên đấy”.
Nữ nhân kia lắc đầu: “Đương nhiên không phải”.
Chàng không nhịn được hỏi: “Nghe như quý khách rất quen thuộc với căn phòng này”.
Cô ta lãnh đạm nói: “Đương nhiên quen thuộc. Đây vốn là phòng của ta. Bài trí bên trong, xem ra cũng không thay đổi gì”.
Mộ Dung Vô Phong kinh ngạc hỏi: “Ý cô là, đây vốn là khuê phòng của con gái?”.
“Nếu không phải là khuê phòng của nữ nhân, sao có thể có bàn trang điểm?”.
“Trong này còn có một bàn trang điểm?”, chàng bật cười.
“Rõ ràng ngươi đang ở trong căn phòng này, sao tới một cái bàn trang điểm lớn thế kia cũng không nhìn thấy? Lẽ nào mắt ngươi mù rồi?”, nữ nhân cười lạnh.
“Mù thì không phải, chỉ là ta rất ít khi xuống giường mà thôi”,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-hiep-ky/1957063/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.