Nghe đến tên “Bùi Tư Dụ”, Hứa Hữu không khỏi liếc nhìn ảnh của Sở Thụy trên màn hình thêm vài lần.
Tóc của Sở Thụy là một màu đỏ rực rỡ, buộc nửa đầu, dung mạo mang theo vẻ yêu mị và diêm dúa, ngay cả trong ảnh thẻ cũng mang nét cười bất cần đời.
Cánh cửa cảm ứng điện tử mở ra, bên trong là một căn hộ dạng duplex với tổng cộng bốn phòng, phòng của cậu nằm ở góc rẽ trên lầu. Hai người đi vào trong, ký túc xá dường như không có ai.
Hứa Hữu ôm hành lý theo sau Lạc Kha lên lầu, nghe cậu ta tiếp tục nói: “Cha của Sở Thụy là nhà cung cấp cơ giáp lớn thứ hai trong khu vực. Đừng nhìn giáo viên hướng dẫn lớp chúng ta bề ngoài chính trực và hòa nhã, thực chất lại dựa vào lý do mua dụng cụ giảng dạy để cấu kết với nhà cậu ta chia chác lợi ích. Vì có quan hệ lợi ích, hầu như mọi lỗi mà Sở Thụy phạm phải ở trường đều được ông ta che giấu.”
Lạc Kha dừng lại trước cửa, chỉ vào căn phòng Hứa Hữu sắp ở: “Trước đây ở phòng này là một Omega, nhưng đã bị cậu ta ép đến mức phải thôi học.”
Còn lý do tại sao bị đuổi học, Lạc Kha không nói chi tiết, chỉ là nhìn Hứa Hữu với vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Hứa Hữu cảm thấy ánh mắt của cậu ta như muốn nhìn thấu cả tâm can mình, không nhịn được hỏi: “Sao vậy?”
“Sở Thụy thích Omega. Và cậu ta… có chút bệnh hoạn.” Lạc Kha còn một câu chưa nói hết, Sở Thụy đặc biệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-man-voi-pheromone-cua-ke-van-nguoi-ghet/2773591/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.