🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nghe đến tên “Bùi Tư Dụ”, Hứa Hữu không khỏi liếc nhìn ảnh của Sở Thụy trên màn hình thêm vài lần.

Tóc của Sở Thụy là một màu đỏ rực rỡ, buộc nửa đầu, dung mạo mang theo vẻ yêu mị và diêm dúa, ngay cả trong ảnh thẻ cũng mang nét cười bất cần đời.

Cánh cửa cảm ứng điện tử mở ra, bên trong là một căn hộ dạng duplex với tổng cộng bốn phòng, phòng của cậu nằm ở góc rẽ trên lầu. Hai người đi vào trong, ký túc xá dường như không có ai.

Hứa Hữu ôm hành lý theo sau Lạc Kha lên lầu, nghe cậu ta tiếp tục nói: “Cha của Sở Thụy là nhà cung cấp cơ giáp lớn thứ hai trong khu vực. Đừng nhìn giáo viên hướng dẫn lớp chúng ta bề ngoài chính trực và hòa nhã, thực chất lại dựa vào lý do mua dụng cụ giảng dạy để cấu kết với nhà cậu ta chia chác lợi ích. Vì có quan hệ lợi ích, hầu như mọi lỗi mà Sở Thụy phạm phải ở trường đều được ông ta che giấu.”

Lạc Kha dừng lại trước cửa, chỉ vào căn phòng Hứa Hữu sắp ở: “Trước đây ở phòng này là một Omega, nhưng đã bị cậu ta ép đến mức phải thôi học.”

Còn lý do tại sao bị đuổi học, Lạc Kha không nói chi tiết, chỉ là nhìn Hứa Hữu với vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Hứa Hữu cảm thấy ánh mắt của cậu ta như muốn nhìn thấu cả tâm can mình, không nhịn được hỏi: “Sao vậy?”

“Sở Thụy thích Omega. Và cậu ta… có chút bệnh hoạn.” Lạc Kha còn một câu chưa nói hết, Sở Thụy đặc biệt thích kiểu Omega có tóc đen, vóc dáng mảnh mai và làn da trắng. Mà Hứa Hữu hoàn toàn trúng gu của cậu ta.

Nghe vậy, Hứa Hữu ngẩn ra, còn tưởng mình nghe nhầm. Cậu nhớ rõ nơi này là ký túc xá dành cho Omega mà.

Thấy cậu có vẻ trầm ngâm, Lạc Kha nghĩ cậu đang bận lòng vì chuyện đó, liền nhiệt tình đề nghị: “Cậu có muốn xin đổi phòng không? Chỉ là thủ tục hơi phiền một chút. Cần giáo viên hướng dẫn đưa đơn xin lên trưởng khoa, cuối cùng còn phải được người giám hộ biết và đồng ý.”

Nghe đến chuyện phải đưa đơn cho cha, Hứa Hữu không khỏi nhíu mày, nhớ lại vẻ mặt không tin tưởng của Bùi Thiếu Vân lúc tiễn mình đi, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu.

Nếu ngay cả chuyện lặt vặt này cũng phải làm phiền đến ông, chắc chắn sẽ khiến Bùi Thiếu Vân càng thất vọng thêm, lại càng so sánh mình với Bùi Tuân. Trong lòng Hứa Hữu luôn có một luồng khí bị đè nén, cậu không muốn tiếp tục bị Bùi Tuân đè đầu cưỡi cổ nữa.

Cùng lắm thì cậu sẽ không tiếp xúc trực tiếp với Sở Thụy là được.

“Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Hứa Hữu đáp, cũng có phần thay đổi cái nhìn về Lạc Kha, chưa từng gặp ai lại kiên nhẫn và nhiệt tình như vậy.

“Không có gì.” Lạc Kha cười, khóe mắt hiện rõ nếp nhăn, kết hợp với mái tóc xoăn ngắn màu nâu trông như một chú chó lông vàng trung thành.

Hứa Hữu nhàn nhạt đáp lại một nụ cười, nhưng trong lòng vẫn còn nghi hoặc, Lạc Kha biết rõ thông tin về Sở Thụy, thậm chí còn biết cả về Bùi Tư Dụ, vậy tại sao lại không biết cậu là ai?

Sau khi dẫn cậu làm quen với môi trường, Lạc Kha rời đi. Tối hôm đó, trước khi đi ngủ vẫn không có ai khác về ký túc.

Nhưng sáng hôm sau, khi xuống lầu Hứa Hữu lại nhìn thấy Sở Thụy. Cậu ta không mặc đồng phục hệ chỉ huy như cậu mà là áo sơ mi cắt may vừa người, cổ đeo vòng kiềm chế dành cho Omega giống như cậu, tay cầm ly cà phê, nhàn nhã nhìn Hứa Hữu bước xuống từ trên lầu.

“Cậu chính là Hứa Hữu à?” Sở Thụy mỉm cười với cậu, đuôi mắt nhướng lên nhẹ nhàng, ánh mắt khiến Hứa Hữu cảm thấy không thoải mái, giống như một con mồi bị rắn độc theo dõi: “Cậu ngoài đời trông còn đẹp hơn trên báo.”

Hứa Hữu nghe vậy liền cau mày, nhớ lại lời Lạc Kha đêm qua, lạnh nhạt chào một tiếng: “Chào.” rồi bước thẳng qua người cậu ta.

Sở Thụy ngẩn ra một chút, không ngờ cậu lại lạnh nhạt đến vậy, sau đó liền cười khẽ.

Đi được vài bước, Hứa Hữu nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói của Sở Thụy: “Cậu quả nhiên giống như Bùi Tư Dụ nói, tính cách chẳng dễ ưa chút nào.”

Hứa Hữu chẳng ngạc nhiên với câu nói ấy, đã biết Sở Thụy và Bùi Tư Dụ thân thiết, tất nhiên đoán được đứa em trai luôn không ưa mình sẽ nói gì sau lưng.

Nhưng Sở Thụy vẫn chưa dừng lại: “Em trai cậu dường như rất ghét cậu. Nó đâu phải kẻ dễ đối phó gì, đang nghĩ cách đuổi cậu đi đấy. Nếu cậu cầu xin tôi, tôi có thể giúp cậu.”

Lúc ấy Hứa Hữu còn chưa hiểu ẩn ý trong lời cậu ta, chỉ thấy không chịu nổi cái giọng điệu bề trên đó, đè nén sự chán ghét trong lòng, không đáp lại, đi thẳng ra ngoài.

Vì là học sinh chuyển lớp giữa chừng, Hứa Hữu không theo kịp tiến độ học tập của các bạn cùng khóa, trong khi người ta đã bắt đầu học thực hành, cậu vẫn còn phải bổ túc phần lý thuyết về điều khiển cơ giáp bị bỏ lỡ.

Tình cờ trong tiết học lý thuyết hôm đó lại gặp Lạc Kha, đáng lý cậu ta đã hoàn thành môn này từ trước.

Lạc Kha nói mình từ nhỏ đã mơ làm chiến sĩ cơ giáp, nhưng vì gánh nặng tài chính, việc bảo trì cơ giáp quá tốn kém nên đành chọn học ngành chỉ huy. Hứa Hữu từng chú ý đến tay anh ta, với lớp chai sần và nhiều vết sẹo nhỏ, đích thực là dấu vết của một người có kinh nghiệm sử dụng cơ giáp lâu năm.

Buổi học kéo dài đến chiều, khi Hứa Hữu quay lại ký túc thì nghe thấy có người nói Sở Thụy bị mất đồ, hình như là chiếc đồng hồ cổ giá trị mà cha cậu tặng.

Ban đầu cậu không quan tâm, nhưng khi bước tới cửa phòng mình, cậu phát hiện cửa phòng vốn đã khóa lại bị mở ra. Có rất nhiều người tụ tập ở đó, trong đó có cả Sở Thụy và Bùi Tư Dụ. Sở Thụy cầm chiếc đồng hồ “mất rồi lại tìm được” đứng trước quản lý ký túc nói gì đó.

Vừa xuất hiện, Hứa Hữu đã bị hàng chục ánh mắt dồn dập nhìn chằm chằm, xì xào bàn tán.

Một dự cảm xấu dâng lên trong lòng, quả nhiên nghe thấy Bùi Tư Dụ thẳng thừng kết tội: “Anh, không ngờ anh lại làm ra chuyện như vậy. Tuy từng sống ở khu nghèo khó lâu nhưng cũng không đến mức học theo mấy thói xấu lưu manh đầu đường chứ?”

Đây là lần đầu tiên Bùi Tư Dụ gọi cậu là “anh”, nhưng lại trong hoàn cảnh này.

Quản lý ký túc bước lên, nghiêm giọng nói: “Hứa Hữu, trộm cắp là chuyện bị cấm tuyệt đối ở Học viện Tường Vi. Chúng tôi đã báo cho giáo viên hướng dẫn của em, ông ấy yêu cầu em tới văn phòng gặp ngay.”

Nghe câu đó xong, Hứa Hữu có thể nhìn rõ nụ cười không giấu được trên mặt Bùi Tư Dụ và ánh mắt đầy ẩn ý của Sở Thụy.

Nhớ lại lời Lạc Kha tối qua về mối quan hệ lợi ích giữa Sở Thụy và giáo viên hướng dẫn, cậu đoán ra phần nào. Nhưng tại sao Bùi Tư Dụ lại phải dồn cậu đến nước này?

Y hệt như lời Lạc Kha nói, khi bị đưa đến văn phòng giáo viên hướng dẫn thậm chí không cho cậu cơ hội tự biện hộ, trực tiếp đưa ra đơn khuyên thôi học đã có chữ ký của ông ta.

Hứa Hữu cúi đầu nhìn tờ giấy, ngẩng đầu hỏi: “Thầy có ý gì?”

Giáo viên lạnh lùng đáp: “Học viện Tường Vi không dung túng cho hành vi trộm cắp, sẽ bị xử lý bằng cách cho thôi học. Không chỉ tôi có đơn này, cha mẹ em cũng sẽ nhận được một bản.”

Hứa Hữu cảm thấy ghê tởm bởi bộ mặt thật của ông ta, chưa điều tra rõ sự việc đã vội gửi đơn cho Bùi Thiếu Vân, động cơ phía sau quá rõ ràng.

“Camera ở phòng khách đủ chứng minh em chưa từng vào phòng Sở Thụy, thầy không thèm kiểm tra chứng cứ hay nghe lời em giải thích đã phán em có tội, đây chẳng phải là thất trách sao?” Cậu cố kìm nén cơn giận, giọng không kìm được cao lên.

Giáo viên bị câu nói chọc tức, không ngờ Hứa Hữu trầm lặng hàng ngày lại dám phản kháng, liền lớn tiếng: “Camera bị hỏng rồi, không có bằng chứng gì cả. Đồng hồ tìm thấy trên giường em, các bạn cùng phòng đều nói thấy em vào phòng Sở Thụy. Có cả nhân chứng vật chứng, em còn gì để biện hộ?”

Ông ta ném tờ đơn lên người Hứa Hữu, đập bàn: “Đừng lấy trưởng khoa ra dọa tôi. Bản gửi cho cha mẹ em cũng do trưởng khoa ký. Việc duy nhất em cần làm là mang đơn đến nộp cho trưởng khoa rồi làm thủ tục thôi học, hiểu chưa?”

Hứa Hữu tức đến mức tay không ngừng run rẩy, nắm chặt tờ đơn đứng bật dậy, ghế va xuống sàn phát ra âm thanh chói tai.

“Nếu em không chịu đi thì đừng trách tôi làm quá. Việc này hiện tại vẫn chưa nhiều người biết, nếu tôi buộc phải áp dụng biện pháp cưỡng chế thì sẽ thành scandal toàn trường, em muốn làm mất mặt gia đình mình sao?”

Cậu giờ như rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Hứa Hữu bước ra khỏi văn phòng của ông ta liền thấy Sở Thụy dựa vào hành lang. Thấy cậu đi ra, cậu ta lập tức tiến lại gần.

“Sáng nay tại sao cố chấp thế? Rõ ràng chỉ cần cậu cầu xin tôi, tôi liền giúp cậu.”

Sở Thụy vén lọn tóc đen mềm mại bên trán Hứa Hữu, giọng nói dịu dàng đầy dụ hoặc.

Hứa Hữu chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, lập tức gạt tay cậu ta ra, mặt đầy tức giận nói: “Đừng buồn nôn như thế!”

Nếu như khoảng thời gian ở nhà họ Bùi chỉ là áp lực tâm lý, thì bây giờ lại là sự dồn ép và phớt lờ đến mức khiến cậu cảm thấy buồn nôn, thậm chí phản ứng sinh lý cũng không kìm được mà muốn nôn.

Cầm tờ đơn trong tay, Hứa Hữu chỉ thấy lạnh từ đầu tới chân. Không phải vì sợ hãi mà là vì thất vọng và không cam lòng. Trong đầu cậu dậy sóng, đang tính toán nên làm gì tiếp theo thì đã bước đến văn phòng trưởng khoa.

Ai ngờ lại thấy trước cửa văn phòng là binh sĩ mặc quân phục của căn cứ Liên minh đang đứng canh. Theo lý thì binh sĩ gác không nên xuất hiện ở Học viện quân sự Tường Vi, trừ khi có sĩ quan cấp cao đến.

Trong lòng Hứa Hữu chùng xuống, không lẽ cha cậu đã biết chuyện này?

Bước chân cậu nặng nề hơn, còn chưa chuẩn bị tinh thần đối diện với ánh mắt thất vọng và khiển trách của Bùi Thiếu Vân thì cửa văn phòng đã mở ra.

Cậu thấy trưởng khoa cung kính nói với người đang ngồi trên ghế da: “Chuyện này có lẽ đúng là hiểu lầm, có ngài đảm bảo thì không cần lo lắng gì nữa. Việc của Hứa Hữu tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”

Từ khe cửa, Hứa Hữu thoáng thấy bộ quân phục đen quen thuộc, người ngồi bên trong không phải Bùi Thiếu Vân, mà là Bùi Tuân.

Trưởng khoa vừa mở cửa định gọi giáo viên hướng dẫn của khoa Chỉ huy thì bất ngờ thấy Hứa Hữu đang đứng đó:

“Sao em lại đến đây?” Ông ngạc nhiên hỏi. Bùi Tuân nghe thấy liền quay đầu lại.

Hứa Hữu nhất thời không biết nên nói gì, cậu đã nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi, Bùi Tuân đã giúp cậu giải quyết chuyện này.

Thấy cậu đứng đó ngơ ngác, Bùi Tuân mỉm cười, vẻ lịch thiệp và điềm đạm, rồi lịch sự nói với trưởng khoa: “Có thể để tôi nói chuyện riêng với Hữu Hữu một lát không?”

Trưởng khoa nghe vậy liền gật đầu, mở cửa rộng ra: “Vậy hai người cứ trò chuyện, tôi đi dặn dò vài việc với giáo viên.”

Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

Bùi Tuân đẩy lá đơn xin nghỉ học đã có chữ ký trưởng khoa đến trước mặt Hứa Hữu, nói: “Anh đã ngăn lại rồi. Cha mẹ chưa nhận được gì cả.”

Anh nhìn Hứa Hữu, đôi mắt xanh đậm dịu dàng dõi theo cậu, giọng có phần thất vọng: “Tại sao không tìm anh? Anh đã nói rồi mà, chỉ cần gọi một cuộc là có thể xử lý mọi việc.”

Việc đối với Hứa Hữu là đại họa, vậy mà Bùi Tuân chỉ cần xuất hiện là giải quyết gọn ghẽ. Cậu đột nhiên thấy thật mỉa mai. Dù có mang thân phận thiếu gia nhà họ Bùi, cậu vẫn bị người ta ép tới chân tường.

Nhìn ánh mắt của Bùi Tuân như một tấm lưới kín không kẽ hở, phủ lấy cậu đến mức ngạt thở, Hứa Hữu cảm thấy chỉ có nỗi buồn sâu kín: “Anh không nghĩ xem chuyện đó là thật hay giả à?”

“Không quan trọng, Hữu Hữu.”

Tại sao lại không quan trọng? Từ lúc bước vào nhà họ Bùi, cậu đã bị buộc phải câm lặng. Không ai muốn nghe cậu giải thích, chẳng ai quan tâm đến suy nghĩ của cậu. Cậu từng nghĩ sẽ cảm nhận được tình thân chưa từng có, nhưng mọi chuyện đều trái ngược.

Không ai quan tâm đến cậu, còn Bùi Tuân mới là “nhân vật chính”.

Giờ lại bị người ta hãm hại ác ý, nhưng người ra tay giúp cậu lại là người mà cậu ghét nhất Bùi Tuân. Cậu bỗng cảm thấy kiệt sức, cơn buồn nôn từng hành hạ lúc mới đến nơi này lại quay về.

Tại sao Bùi Tuân lại giúp cậu?

Hứa Hữu nhìn anh, trong lòng đầy cảm xúc phức tạp. Cậu thật sự muốn xé toạc vẻ ngoài dịu dàng kia để nhìn xem rốt cuộc trong lòng Bùi Tuân đang toan tính điều gì.

“Bùi Tuân, anh không thấy mệt à? Tôi thì mệt rồi. Rõ ràng chúng ta đều nhìn nhau không thuận mắt, hà tất gì phải giả vờ thân thiết?”

Thứ duy nhất trên người cậu khiến Bùi Tuân khát khao, e rằng chỉ có pheromone mà thôi.

Ngoài ra thì… chẳng còn lý do nào cả.

Trước mặt anh, Hứa Hữu cúi đầu để lộ cần cổ trắng nõn mong manh, sau đó nắm lấy tay Bùi Tuân, đặt lên tuyến thể sau gáy mình.

“Phí hết tâm tư để giúp tôi, đây chẳng phải thứ anh muốn sao?” Hứa Hữu cuối cùng cũng buột ra lời trong lòng, toàn thân run rẩy: “Anh muốn cắn vào đúng không? Đánh dấu tạm thời chính là chuyện anh định làm đêm đó.”

Bùi Tuân không nói gì, nhưng Hứa Hữu nghe được hơi thở gấp gáp của anh.

Cậu cảm nhận được bàn tay to lớn phủ lên tuyến thể, khiến cậu không kìm được run rẩy toàn thân.

“Chỉ cần anh cắn xuống, em sẽ không thể kiểm soát mà ph.át tì.nh, toàn thân mềm nhũn, không còn lý trí, chỉ biết quấn lấy anh mà cầu hoan.”

Trong đầu Hứa Hữu lập tức tưởng tượng ra cảnh đó, càng nghe mồ hôi lạnh càng túa ra.

“Còn anh sẽ vì sự phối hợp của em mà phát tán pheromone, ép buộc bản thân bước vào kỳ dịch cảm….ba ngày ba đêm, không nghỉ ngơi.”

Nói rồi, bàn tay to lớn kia bất ngờ dùng sức bóp một cái, Hứa Hữu bật ra một tiếng rên nghẹn ngào.

“Hứa Hữu, em là đánh giá cao khả năng kiềm chế của anh, hay đánh giá thấp pheromone của em? Nếu anh đã cắn, thì chỉ có thể là đánh dấu vĩnh viễn.”

“Bây giờ anh thật sự rất thất vọng. Trong mắt em, anh chính là loại người đó sao? Loại người thích lợi dụng người khác lúc yếu thế à?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.