Lời nói vừa rồi, giọng của Bùi Tuân hạ xuống rất thấp, đây là lần đầu tiên anh gọi thẳng họ tên đầy đủ của Hứa Hữu.
Như thể một bậc trưởng bối đang chất vấn đứa trẻ vô lý gây rối.
Hứa Hữu cứng đờ ngẩng đầu lên, liền thấy Bùi Tuân đang chăm chú nhìn mình, lông mày hơi nhíu lại, có chút ấm ức.
Tại sao lại dùng ánh mắt đó nhìn cậu?
Khiến cho sự kích động vừa rồi của cậu, lời khiêu khích hướng về phía Bùi Tuân bỗng chốc trở nên quá đáng và hung hăng. Chẳng lẽ những điều cậu nói sai sao? Có lúc Bùi Tuân thực sự là một tên khốn, giờ lại ra vẻ oan ức làm gì?
Ánh mắt chăm chú của anh khiến Hứa Hữu chẳng thể trốn tránh, cậu vội vàng né ánh mắt, lúng túng đẩy anh ra.
Nhưng Bùi Tuân dường như không hài lòng với sự né tránh đó, tiếp tục tiến lại gần, hỏi: “Lời vừa rồi em vẫn chưa trả lời anh. Trong lòng em, anh chỉ là tên khốn không còn gì để cứu vớt như vậy sao?”
Anh tiến lên một bước, Hứa Hữu lùi lại một bước, cho đến khi không thể lùi nữa, chân chạm phải mép bàn.
Hứa Hữu thực sự bị anh ép đến mức phát cáu, chống tay lên ngực Bùi Tuân, cảnh giác với sự tiến lại gần của anh, cảm thấy anh thật sự quá vô lý: “…Anh cố tình hỏi mà biết rõ câu trả lời.”
Hai người bọn họ vốn bất hòa như nước với lửa, điều này đến cả người ngoài cũng thấy rõ ràng, Bùi Tuân còn hỏi như vậy chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?
Thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-man-voi-pheromone-cua-ke-van-nguoi-ghet/2773592/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.