Đây là lần đầu tiên hai người có một khoảnh khắc ngắn ngủi không đối đầu nhau.
Trong mắt Bùi Tuân, Hứa Hữu giống như một cây cỏ bạc hà hình người đi qua đi lại, còn anh lại như một con mèo lớn đầy ha.m m.uốn không đáy, khẽ khàng hít lấy hương thơm trên người Hứa Hữu để xoa dịu lòng mình.
Rõ ràng vừa rồi còn nói là chỉ ôm một lúc, vậy mà trời đã về chiều, rồi hoàng hôn đã tắt, đến khi ngoài cửa sổ là màn đêm tĩnh mịch.
Hứa Hữu bị đè dưới người, cơ thể tê mỏi vì giữ nguyên một tư thế quá lâu, trong đầu không nhịn được nhớ đến vị trưởng khoa khoa đã rời đi từ lâu sao đến giờ vẫn chưa quay lại?
Nếu chỉ đơn thuần là ôm, thật ra Hứa Hữu cũng có thể chịu được. Nhưng cậu là một Omega trưởng thành, khỏe mạnh, không thể cưỡng lại việc bị pheromone của Bùi Tuân hấp dẫn, cơ thể cậu bắt đầu âm ấm, mềm nhũn.
Cậu bắt đầu nghi ngờ liệu độ tương thích pheromone giữa cậu và Bùi Tuân có phải là quá cao hay không. Không chỉ Bùi Tuân không thể cưỡng lại pheromone của cậu, mà chính bản thân cậu cũng buộc phải thừa nhận mình có những phản ứng đáng xấu hổ.
Bản năng nguyên thủy và kín đáo ấy khiến cậu vừa thẹn vừa tức, tai nóng bừng, khẽ nhấc chân lên rồi đẩy vai Bùi Tuân, nói: “Đủ rồi đấy.”
Kết quả, Bùi Tuân không buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn.
Tên khốn này dám giả vờ điếc à?
Hứa Hữu cảm thấy cả người khó chịu, thật sự không muốn để Bùi Tuân phát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-man-voi-pheromone-cua-ke-van-nguoi-ghet/2773593/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.