🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lại là khu Đông số 14.

Bùi Tuân nhớ là Hứa Hữu cũng lớn lên ở khu Đông 14, mấy năm trước phiến quân cũng từng khơi mào vụ việc ở đó, đó là lần đầu tiên anh nhận nhiệm vụ, lại đụng ngay sự kiện cấp S.

Bùi Tuân trả lại thiết bị cho Lý Duy, trông có vẻ đang suy nghĩ gì đó. Anh ngẩng đầu nhìn lại về phía trường bắn qua tấm kính thì phát hiện Hứa Hữu đã biến mất.

Lý Duy cũng đã xem kỹ hồ sơ của Lạc Kha, trong lòng phần nào đoán được suy nghĩ của Bùi Tuân, liền hỏi để xác nhận: “Anh nghi ngờ Lạc Kha tiếp cận Hứa Hữu là có liên quan đến phiến quân? Có cần tôi quay lại khu Đông 14 để điều tra lý lịch một lần nữa không?”

Bùi Tuân lắc đầu: “Gần đây đám người đó có vẻ đang ngóc đầu dậy, chuyện ‘dụ rắn ra hang’ tôi đã có sắp xếp riêng.”

“Thầy Lý.”

Lúc này phía sau hai người bỗng vang lên giọng nói quen thuộc. Họ quay đầu lại thì thấy là Hứa Hữu, mí mắt cậu đỏ hoe vì bị dụi, có vẻ mắt không được thoải mái, chớp mắt với tần suất bất thường.

“Thầy Lý, em cần vào tủ đồ lấy chút đồ, phiền thầy mở cửa giúp ạ.” Hứa Hữu nói, mắt không nhịn được liếc về phía Bùi Tuân đang đứng cạnh Lý Duy.

Mấy ngày nay cậu đi khắp nơi lan truyền tin đồn về Bùi Tuân sau lưng anh, giờ đột nhiên gặp mặt trực tiếp khiến trong lòng có chút chột dạ.

Lý Duy đưa thẻ cho Hứa Hữu, thấy ánh mắt Bùi Tuân như dính chặt lấy cậu liền hiểu chuyện mà khéo léo tìm cớ đi ra trường bắn, tránh phải chịu đòn của Bùi Tuân vô duyên vô cớ.

Hứa Hữu nhận lấy thẻ, cơ thể nhẹ nhõm hẳn, đang định quay người rời đi thì nghe thấy Bùi Tuân nói: “Tiểu Hữu, em đã thừa nhận với người khác là chúng ta có quan hệ, sao giờ gặp anh lại như chuột thấy mèo vậy?”

Toàn thân Hứa Hữu cứng đờ, nghe tiếng giày da nện xuống nền tạo nên âm thanh trầm trầm, Bùi Tuân tiến lại gần bên cạnh cậu.

Cậu còn đang nghĩ nên đáp lại câu hỏi mập mờ này thế nào thì đã cảm nhận được ngón tay thô ráp đặt lên mí mắt mình. “Mắt lại khó chịu nữa à?”

Lại?

Hứa Hữu nhạy cảm nhận ra từ này, vì sao Bùi Tuân lại dùng từ “lại”? Cậu vừa định hỏi thì Bùi Tuân đã giành lời: “Lạc Kha thân với em lắm à? Hai người quen nhau thế nào? Quan hệ hình như không tệ?”

Bùi Tuân hỏi liền ba câu.

“Sao hôm nay anh hỏi nhiều thế?”

Từ lúc gặp mặt đến giờ, Bùi Tuân đã quăng cho cậu không biết bao nhiêu câu hỏi.

Bùi Tuân lại chẳng biết xấu hổ, thản nhiên đáp: “Bởi vì anh đang ghen.”

Hứa Hữu lập tức bị giọng điệu lả lơi của anh làm cho tức giận, nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mí mắt Bùi Tuân, rõ ràng lại mất ngủ, liền đáp trả: “Tôi thấy anh đang thiếu thốn tình cảm thì có!”

Bùi Tuân gật đầu coi như thừa nhận, sau đó nghiêm túc nói: “Giữ khoảng cách với Lạc Kha, đừng dễ dàng tin cậu ta.”

Hứa Hữu nghe vậy liền ngẩn ra: “Tại sao?”

“Tiểu Hữu, em không phải kiểu người dễ chủ động kết bạn, cậu ta lại quá nhiệt tình tiếp cận, em không thấy kỳ lạ sao?”

Tim Hứa Hữu như bị châm một nhát, nhớ lại những quan tâm và giúp đỡ mà Lạc Kha đã dành cho mình, cậu không kìm được mà đáp lại: “Cậu ấy là người tốt mà.”

“Vậy em tin cậu ta hơn hay tin anh hơn?” Sắc mặt Bùi Tuân dần lạnh đi, cố chấp ép Hứa Hữu phải chọn một trong hai.

Hứa Hữu không muốn trả lời, cậu chẳng muốn chọn ai cả.

Bùi Tuân là một con sói, bề ngoài nhã nhặn nhưng tâm tư khó dò.

Còn Lạc Kha, cậu thật sự biết ơn và có chút thiện cảm, nhưng vẫn chưa đến mức sẵn sàng trao niềm tin.

Thế nhưng sự do dự ấy trong mắt Bùi Tuân lại mang ý nghĩa khác.

“Anh đã nói rồi, anh sẽ không bao giờ làm hại em.” Sắc mặt Bùi Tuân không còn nụ cười, anh kéo thấp vành mũ sau đó vỗ nhẹ vai Hứa Hữu, thấp giọng nói: “Trong các hoạt động và nhiệm vụ của trường sau này, hãy tránh xa cậu ta. Anh đi đây.”

Hai người chia tay trong bầu không khí không vui vẻ.

Hứa Hữu không ngờ Bùi Tuân lại cố chấp vì chuyện nhỏ nhặt như vậy, cậu bị thái độ lạnh nhạt của anh hôm đó làm cho bối rối, thậm chí nhiều lúc còn ngẩn ngơ suy nghĩ rốt cuộc Bùi Tuân đang để tâm điều gì.

Đã vài lần, cậu suýt nữa ấn gọi trong máy liên lạc, nhưng mỗi lần nhìn thấy cái tên “Bùi Tuân”, Hứa Hữu lại cảm thấy như mình bị mê hoặc, tại sao lại phải quan tâm anh ta nghĩ gì đến vậy?

Cậu vốn định dẹp chuyện này sang một bên, ai ngờ chỉ vài ngày sau Bùi Tuân lại xuất hiện tại hệ chỉ huy, cùng đi với Lý Duy, trên tay còn cầm một danh sách tham gia huấn luyện thực địa.

Huấn luyện thực chiến lần này nằm trong đánh giá giữa kỳ, là một hạng mục được cộng điểm xếp loại cuối kỳ, nên là cơ hội mà ai trong số học sinh cũng tranh giành.

Hứa Hữu cũng vậy, cậu muốn có một bảng điểm thật đẹp để đưa cho Bùi Thiếu Vân xem.

Thế nhưng lần này địa điểm huấn luyện lại không còn là căn cứ thực chiến của trường như thường lệ, mà là bên cạnh căn cứ quân sự bí mật ở thủ đô.

Lý Duy đứng trước đọc danh sách.

“Bùi Tư Dụ.”

“Lạc Kha.”

Cho đến khi đọc xong, ngay cả sinh viên mới nhập học cách đây vài ngày cũng có tên, nhưng không thấy tên cậu đâu.

Hứa Hữu có chút không cam lòng, tranh thủ giờ giải lao đi tìm Lý Duy.

“Bạn Hứa Hữu, danh sách này là bên căn cứ gửi tới, tôi cũng không can thiệp được.”

Nếu là do căn cứ gửi, phần lớn là có liên quan đến Bùi Tuân.

Hứa Hữu ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Tuân, muốn hỏi vì sao lại không cho cậu tham gia, thậm chí nghĩ rằng đây là hành động trả đũa chuyện hôm trước.

Bùi Tuân tất nhiên hiểu được ánh mắt này, kiên định trả lời: “Em mới nhập học chưa lâu, vẫn còn rất nhiều thứ cần học. Kỳ đánh giá lần này không diễn ra trong căn cứ huấn luyện của trường, có quá nhiều biến số, anh không thể đảm bảo an toàn cho em.”

Nhưng Hứa Hữu không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, chỉ cần vượt qua lần huấn luyện này, cậu sẽ được cộng 10% điểm tốt nghiệp.

Hứa Hữu nhìn Bùi Tuân, biết rõ anh có nhu cầu rất mãnh liệt với pheromone của mình. Cậu do dự một lát, cuối cùng nhẹ nhàng đưa ngón út gãi vào lòng bàn tay Bùi Tuân, thử thăm dò.

Nhưng Bùi Tuân lại rút tay ra, không hề có phản ứng gì.

Hy vọng nhỏ nhoi trong lòng Hứa Hữu lập tức tan biến như bị dội gáo nước lạnh, cậu đã đánh giá quá cao tầm quan trọng của mình, tưởng rằng pheromone có thể làm đòn bẩy.

Đối mặt với sự lạnh lùng và im lặng từ chối của Bùi Tuân, gương mặt Hứa Hữu trở nên cứng đờ.

“Tôi đi vệ sinh.” Hứa Hữu tháo đồng phục tác chiến rồi vội vàng rời đi, không dám ngẩng đầu nhìn hai người kia thêm lần nào nữa.

Cậu thấy lòng mình rối bời, dùng nước lạnh vốc lên mặt mong lấy lại được sự bình tĩnh. Cậu vốn nghĩ mình và Bùi Tuân là mối quan hệ trao đổi lợi ích, giống như hôm đó trong văn phòng.

Trên người cậu thứ duy nhất khiến Bùi Tuân để tâm là pheromone. Nhưng cái gọi là giao dịch, chủ động không nằm trong tay cậu.

Cậu vốn không nên đặt hy vọng vào người khác.

Hứa Hữu dần ổn định lại tâm trạng, dù vẫn có chút không cam lòng nhưng buộc phải chấp nhận.

Nhưng vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, liền bị ai đó kéo mạnh vào một góc tối.

Cậu ngửi thấy mùi pheromone Alpha quen thuộc.

Là Bùi Tuân.

Hai người chen chúc trong một góc tối chật chội, Bùi Tuân vòng tay ôm eo cậu, vùi mặt vào cổ cậu, hít lấy mùi pheromone, nhẹ giọng nói: “Đừng k.ích thí.ch anh nữa.”

Không hiểu vì sao, Hứa Hữu bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, thì ra trong mắt Bùi Tuân cậu vẫn còn giá trị lợi dụng. Vậy thì cậu đã có tư cách để mặc cả. Cậu chống tay lên vai Bùi Tuân, khẽ đẩy ra: “Tại sao không cho tôi đi?”

“Chỉ vì chuyện này mà em phải quyến rũ anh như vậy sao?” Bùi Tuân đứng thẳng người, nhưng không kéo giãn khoảng cách mà đưa tay vén tóc mái ướt nước của Hứa Hữu.

“Thực chiến không phải trò chơi trẻ con, em chỉ là một sinh viên mới vào trường chưa đầy mấy tháng.”

Ý từ chối rất rõ ràng.

“Trong đợt đánh giá trước, tôi cũng không hề kém gì so với các bạn khác trong lớp.”

Thấy anh im lặng, trong lòng Hứa Hữu bắt đầu hoang mang.

Cậu bỗng nhớ đến đêm đó Bùi Tuân ôm mình ngủ, liền mạnh dạn ôm eo nhào vào lòng anh, giọng nói chưa từng mềm mại như vậy, tuy vẫn có chút cứng ngắc: “…Tôi muốn đi.”

“Hứa Hữu.”

“Hửm?”

“Em đúng là rất gian xảo.”

Hứa Hữu căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi.

Bùi Tuân thở dài, vốn dĩ muốn nhân dịp hành động lần này tách Lạc Kha và Hứa Hữu ra, nhưng thật sự không làm gì được trước Hứa Hữu thế này. Anh cố gắng hạ giọng, tỏ ra nghiêm túc hơn: “Chỉ có một điều kiện, nhất định phải tuân theo mệnh lệnh tác chiến, hiểu không? Bất cứ chỉ thị nào cũng không được trái lệnh.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.