Thấy Bùi Tuân đồng ý, Hứa Hữu như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm. Cậu gật đầu: “Tất nhiên rồi, thưa chỉ huy.” Nói xong thì lập tức rời khỏi vòng tay anh.
Bùi Tuân bị cách gọi đó chọc cười.
“Vừa rồi em đang làm nũng với anh đấy à?” Bùi Tuân hỏi. Anh thấy Hứa Hữu buông tay khỏi mình, hơi ấm trong lòng cũng biến mất, cảm thấy có chút luyến tiếc, khoanh tay trêu ghẹo.
Làm nũng?
Hứa Hữu cau mày nổi da gà. So với cái từ dính đầy mùi mẫn ấy, cậu thà gọi đó là trao đổi lợi ích, hoặc là… □□ còn hơn.
Dường như Bùi Tuân rất thích kiểu này.
“Tôi không làm nũng.” Hứa Hữu cãi lại nhưng nghe thật sự rất yếu ớt, cuối cùng ngượng ngùng nói bóng gió, “…Để đổi lại, tối nay tôi có thể giúp anh ngủ ngon một giấc. Ký túc xá chỉ có một mình tôi ở thôi.”
Dưới ánh sáng lờ mờ, cậu thấy rõ tơ máu trong mắt Bùi Tuân. Cậu không tin trong môi trường áp lực cao của Liên minh quân đội, Bùi Tuân có thể trụ vững với chất lượng giấc ngủ đáng thương như thế.
Đây là bi kịch cả đời bị pheromone chi phối của một alpha, nhất là khi đối mặt với một omega có độ tương thích cao mà không được thỏa mãn d.ục v.ọng, chỉ có thể chịu đựng sự dày vò kìm nén.
“Nếu anh không hiểu nhầm, thì đây là lời mời qua đêm đúng không?”
Bùi Tuân cố ý hỏi, ánh mắt dừng lại ở đôi tai đỏ bừng vì xấu hổ của Hứa Hữu, lại trêu tiếp: “Anh nhớ có người trước đây chỉ bị chạm nhẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-man-voi-pheromone-cua-ke-van-nguoi-ghet/2773596/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.