Khi Hứa Hữu tỉnh dậy, bên kia giường đã trống không, cậu sờ thử thì chẳng còn chút hơi ấm nào.
Bùi Tuân thức dậy sớm hơn cậu. Khi cậu bước ra khỏi phòng ngủ, phát hiện trên bàn ăn đã có sẵn bữa sáng, bên cạnh còn để lại một mảnh giấy.
“Anh sẽ bảo người mang một cái giường lớn đến. Lần sau anh ngủ ngoài. Đêm qua em suýt rơi xuống đất rồi.”
Bùi Tuân đã tính cả cho lần sau, ra ra vào vào ký túc xá của cậu cứ như ở nhà mình.
Hứa Hữu bị sự vô liêm sỉ của anh phá vỡ mọi giới hạn, lập tức vo tờ giấy thành cục rồi ném vào thùng rác, thầm chửi trong bụng: “Đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ.”
Tuy nói như vậy nhưng hai tai cậu không ngừng nóng lên. Giường quá nhỏ, cậu cố gắng không đụng vào Bùi Tuân, nửa người gần như trườn ra khỏi mép giường, suýt chút nữa là rơi xuống, kết quả lại bị Bùi Tuân ôm vào lòng, giãy thế nào cũng không ra được. Vốn định giữ khoảng cách, cuối cùng hai người lại cứ thế dính chặt vào nhau mà ngủ.
Bùi Tuân giống như cái lò sưởi hình người, cậu bị anh ôm mà nóng đến đổ mồ hôi, lưng thấm ướt một lớp. Hứa Hữu tắm sơ qua một chút, ăn sáng qua loa rồi vội vàng đến trung tâm chỉ huy.
Nhiệm vụ lần này là hộ tống giáp chiến từ nhà máy vũ khí thủ đô đến kho hậu cần tuyến đầu. Trong quá trình đó phải đi qua khu vực trung lập bên thứ ba, địa hình nơi đó hiểm trở phức tạp, có đủ loại người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-man-voi-pheromone-cua-ke-van-nguoi-ghet/2773597/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.