🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong tai Hứa Hữu vang lên giọng nói của Lý Duy từ thiết bị liên lạc: “Hứa Hữu, tình hình của cậu và Bùi Tư Dụ bây giờ thế nào rồi?!”

Cậu rất muốn lên tiếng, nhưng dù miệng cố gắng mấp máy thì vẫn không phát ra âm thanh nào. Thân thể bị mắc kẹt dưới đống đổ nát hoàn toàn không nhúc nhích được. Cậu bị Lạc Kha kéo ra khỏi xe, thiết bị liên lạc bên tai cũng bị cậu ta tháo ra rồi giẫm nát dưới chân.

Lạc Kha dùng một đôi còng tay khóa ngược tay cậu ra sau lưng, lại trùm một túi vải đen lên đầu cậu, rồi đẩy cậu vào một chiếc xe. Cậu nghe thấy tiếng lên đạn của súng, sau đó là một vật thể cứng lạnh như ống kim loại dí vào đầu qua lớp vải.

Hứa Hữu nuốt nước bọt, tim đập thình thịch.

Giờ cậu còn không chắc Bùi Tư Dụ còn sống hay đã chết.

“Mớ vũ khí này cộng với hai người bọn chúng đủ để mặc cả với Bùi Tuân rồi.”

Một người trong xe nói.

Nghe vậy, Hứa Hữu cảm thấy yên tâm được chút ít, nếu đã nói “hai người” thì có lẽ Bùi Tư Dụ vẫn còn sống.

Ngay sau đó, cậu nghe thấy Lạc Kha cười lạnh: “Lão đại đúng là hồ đồ. Có được vũ khí rồi mà không chạy, còn muốn mặc cả gì chứ? Càng ở lâu chỗ này càng nguy hiểm.”

“Lạc Kha, mày đúng là đồ vong ân bội nghĩa, anh em của tụi mình còn đang nằm trong tay Bùi Tuân, không như vậy thì sao cứu được họ?”

“Chưa chắc họ còn sống, có khi bị Bùi Tuân bắn chết từ lâu rồi. Mẹ nó, phí công cứu mấy cái đứa không biết sống chết.” Lạc Kha thở gấp, chửi rủa một câu: “Tao liều mạng trà trộn vào học viện Quân sự Tường Vi bao lâu, cuối cùng vì cứu mấy thằng ngu xuẩn đó mà lộ thân phận.”

Đường đi rất xóc nảy, Hứa Hữu bị lắc đến mức muốn nôn, nhưng vẫn phải căng tai nghe họ nói chuyện.

“Nếu không hài lòng thì tự đi mà nói với lão đại, đồ nhát gan, tao thấy mày cũng chẳng có gan đó đâu.”

Lạc Kha không nói gì thêm, có lẽ bị đụng trúng điểm yếu.

Xe tiếp tục chạy một lúc, Hứa Hữu nghe thấy tiếng cửa cổng mở ra, xe chúi xuống phía trước, suýt chút nữa làm cậu rớt khỏi ghế, chắc đã vào hang ổ dưới lòng đất của bọn chúng.

Hứa Hữu lại bị kéo xuống xe, họ dí súng sau lưng cậu, ép cậu đi về phía trước, cuối cùng dừng lại ở một chỗ nào đó, Lạc Kha tháo túi vải đen trên đầu cậu ra.

Nơi này trông như một tầng hầm, nơi duy nhất có ánh sáng là một cửa sổ sắt nhỏ hình chữ nhật nằm gần trần tường.

Bùi Tư Dụ cũng ở đây, nhưng có vẻ đã ngất đi, bị trói ngược tay vào ống dẫn nước dưới đất, cậu bị chảy máu rất nhiều, sắc mặt trắng bệch.

“Ngồi yên đấy.” Người vừa nói chuyện trong xe lên tiếng, là một gã đầu trọc to con, dễ dàng túm cổ áo Hứa Hữu quăng xuống đất.

Hứa Hữu ngã sõng soài, hai tên kia rời đi, trước khi đi còn khóa cửa sắt tầng hầm lại.

“Bùi Tư Dụ, Bùi Tư Dụ.”

Đợi họ đi xa, Hứa Hữu vội vàng gọi nhỏ đánh thức Bùi Tư Dụ, thấy cậu ấy không động đậy, vì tay không tiện nên cậu đành dùng chân đá cậu ấy.

Bùi Tư Dụ bỗng động đậy một chút, sau khi tỉnh lại, mặt cậu ấy nhăn nhó vì cơn đau, ánh mắt nhìn xung quanh nơi xa lạ chỉ có Hứa Hữu: “Khụ… chúng ta đang ở đâu đây?”

“Trước tiên giúp tôi tháo dây trói tay đã.” Hứa Hữu quay lưng về phía cậu, duỗi tay ra sau.

Bùi Tư Dụ dùng răng cắn dây thừng, phải một lúc lâu mới gỡ được. Hứa Hữu rút tay ra rồi vòng ra sau giúp Bùi Tư Dụ cởi dây.

“A… tay tôi hình như gãy rồi.” Động tác cởi trói đụng phải tay Bùi Tư Dụ, cậu ấy kêu lên một tiếng.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân trên cầu thang, Bùi Tư Dụ cũng sốt ruột, dây trói chưa chắc đã gỡ kịp, mà tay phải của cậu hình như gãy thật rồi, nên cậu nói với Hứa Hữu: “Ống quần phải của tôi có giấu một khẩu súng giảm thanh, cậu tranh thủ lấy đi.”

Hứa Hữu căng thẳng đến toát mồ hôi trán, bước chân đang tới gần, cậu vén ống quần Bùi Tư Dụ, giấu khẩu súng vào tay áo.

“Có mấy người?” Một giọng đàn ông trầm vang lên bên ngoài.

“Hai người, Bùi Tư Dụ và Hứa Hữu, đều là người nhà họ Bùi.” Lạc Kha đáp.

Bên ngoài chỉ có hai người, sau đó là tiếng chìa khóa mở khóa. Bùi Tư Dụ nuốt nước bọt, nhìn Hứa Hữu đang tháo dây: “Chúng chỉ có hai tên. Tôi sẽ giữ chân Lạc Kha, cậu bắn tên còn lại.”

Sau khi tháo dây, tay Hứa Hữu đầy mồ hôi, cầm súng cũng trở nên trơn trượt.

Tình hình cấp bách, cậu chỉ có thể liều thôi.

Ổ khóa chuyển động, một giây sau cửa mở ra, Bùi Tư Dụ nhào về phía Lạc Kha. Hứa Hữu giơ súng ngắm vào đầu gã kia, bóp cò.

Nhưng tên kia phản ứng cực nhanh, kéo Lạc Kha chắn trước mình, viên đạn xuyên thẳng qua lòng bàn tay Lạc Kha khiến cậu ta hét lên thảm thiết.

Hứa Hữu thấy không trúng, định ngắm lại thì bị tên kia lao tới giật mất súng.

Chênh lệch thể lực quá lớn, tên đó cao to hơn hẳn Hứa Hữu, gã dùng nắm đấm nổi gân xanh đấm mạnh vào mặt cậu: “Mẹ mày, muốn chết hả?!”

Nói xong, gã dí súng vào thái dương Hứa Hữu.

Dưới hầm hỗn loạn thu hút những người ở phía trên. Bùi Tư Dụ bị mấy người đè lại, vết thương lại rỉ máu.

“Mày giết nó thì mày cũng tiêu đời!” Bùi Tư Dụ thấy Hứa Hữu bị chĩa súng thì vội vàng hét lên: “Nó là người tình cũ của Bùi Tuân. Muốn người của bọn mày được thả thì tốt nhất nên giữ lại mạng nó.”

Người đàn ông kia có khuôn mặt dữ tợn, chỉ còn một bên mắt, bên mắt kia bị bịt bằng một miếng che màu đen. Gã lườm Bùi Tư Dụ rồi cúi xuống ngửi Hứa Hữu, ngay sau đó khạc một bãi nước bọt xuống đất.

Gã quá quen với mùi này rồi, là pheromone cấp S của Alpha trên chiến trường liên tinh, đúng là của Bùi Tuân. Cái mùi khiến gã phát nôn này làm sao quên được.

“Đệt, bọn thượng lưu tụi mày biết cách chơi thật, con nuôi với con ruột ngủ với nhau, cha mày biết không?” Gã túm tóc của Hứa Hữu giật ngược ra sau, cười khẩy: “Dáng dấp lẳng lơ, toàn thân đều là mùi của Bùi Tuân.”

“Bùi Thiếu Vân có hai đứa con như tụi mày đúng là phúc đức.” Gã khinh bỉ nói, rồi nhanh chóng trở lại vẻ căm hận, gã kéo miếng che mắt trái ra.

Con mắt trái không còn, xung quanh là vết sẹo gớm ghiếc, xuyên thấu qua hốc mắt đen ngòm đó Hứa Hữu còn thấy được xương trắng và phần thịt nhúc nhích bên trong.

Hứa Hữu vừa bị đánh một cú cho choáng váng, giờ thấy cảnh này liền buồn nôn.

“Biết con mắt này của tao bị làm sao không? Hả?” Gã kéo tóc Hứa Hữu, bắt cậu nhìn mình: “Là người tình cũ của mày bắn thủng đấy. Tao và nó thù sâu như biển, nó tịch thu vũ khí của tao, bắt người của tao để lập công. Tụi mày lọt vào tay tao coi như tụi mày xui xẻo.”

Gã nói rồi rút con dao nhỏ ra kề vào hốc mắt Hứa Hữu: “Mặc dù không giết được mày, nhưng tao cũng nên móc con mắt này ra để tặng cho Bùi Tuân. Tao nóng lòng muốn thấy vẻ mặt nó lắm rồi.” Nói rồi, lưỡi dao sắc lẻm rạch qua da Hứa Hữu, máu đỏ tươi trào ra.

Hứa Hữu thở dốc, tim đập loạn, tay bị khóa sau lưng, ngón tay cố gắng mò đến con dao giấu ở đùi, chỉ còn chút nữa thôi!

Đúng lúc này, có người xông vào: “Lão đại, quân Liên minh tới rồi!” Một tên đưa thiết bị liên lạc cho gã một mắt.

Sức ép trên người Hứa Hữu bỗng dưng biến mất, cậu bị quăng xuống đất, gã một mắt dùng chân đá mạnh vào người cậu một cái rồi nhận thiết bị liên lạc, lạnh lùng liếc cậu: “Mày may mắn đấy. Tách hai đứa chúng nó ra.”

Hứa Hữu cảm giác xương sườn mình như sắp gãy, cơn đau quá dữ dội khiến cậu không thể nghĩ gì khác, chỉ biết cuộn người lại.

Gã một mắt nói xong, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn vẻ mặt đau đớn của Hứa Hữu, thong thả cúi người giật con dao gắn ở đùi cậu ra, mỉa mai: “Còn muốn dở trò dưới mí mắt tao? Mày nghĩ mày có bản lĩnh hả? Chờ tao quay lại từ từ chơi với mày.”

“Mày càng thảm, càng đau, thì Bùi Tuân càng khó chịu, mà Bùi Tuân càng khó chịu thì tao càng sướng.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.