Giọng điệu không cho phản bác và thái độ lạnh nhạt của Bùi Thiếu Vân như một cây kim đâm vào tim Hứa Hữu. Từ sau khi vào nhà họ Bùi, dù có bị đè nén hay mắng chửi thế nào cậu cũng có thể nhẫn nhịn, cố gắng đóng vai một người con hiếu thuận kính trọng cha, vì cậu biết việc tìm được người thân ruột thịt không hề dễ dàng. Nhưng Bùi Thiếu Vân chưa từng xem cậu là con ruột.
Cậu giống như một công cụ để Bùi Thiếu Vân trải đường cho con đường làm quan của mình, thậm chí ngay cả hôn nhân và tương lai của bản thân cũng không thể tự quyết định.
Trong lòng Hứa Hữu vừa không cam lòng vừa cô đơn, lần đầu tiên cậu không cúi đầu nghe theo như trước mà nhìn thẳng vào Bùi Thiếu Vân, nói đầy châm chọc: “Cha nghĩ có thể khống chế được Bùi Tuân sao? Con, hay là cha — chúng ta đều không chắc chắn đúng không? Nên cha mới tìm đến con, bắt con tránh xa anh ấy.”
Dù giữa cậu và Bùi Tuân thực chất chưa từng xảy ra chuyện gì, giờ phút này cậu cũng không muốn để Bùi Thiếu Vân được như ý. Có thể nói cậu nhỏ mọn vô ơn cũng được, cậu chỉ muốn để ông ta biết rằng đứa con trai luôn im lặng nghe lời này không phải là kẻ ngốc dễ bị bắt nạt.
Sắc mặt Bùi Thiếu Vân cứng đờ, lần đầu tiên nhìn kỹ Hứa Hữu. Khuôn mặt giống người vợ của mình đến bảy tám phần khiến ông ngẩn người trong chốc lát, nhưng rồi nhanh chóng khôi phục vẻ nghiêm khắc cay nghiệt lúc trước. Biết thái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-man-voi-pheromone-cua-ke-van-nguoi-ghet/2773603/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.