Vô Ưu lúc này mới cầm túi lớn túi nhỏ chạy tới, vừa bước vào phòng, việc đầu tiên chính là nói với Nhạc Diễm:
"Thế nào hả? Bà bà không có chuyện gì đi?"
"Cháo đâu."
Nhạc Diễm không thèm để ý tới lời Vô Ưu nói, nói thẳng luôn vào trọng điểm, tưởng rằng bà bà thật sự đói bụng. Mà bà bà cũng cố ép mình ăn nhiều một chút, bởi vì bà không muốn để cậu bé Nhạc Diễm thông minh này nghi ngờ. Thật ra Nhạc Diễm thông minh cũng khiến bà rất vui mừng, ít nhất sau này Vô Ưu sẽ có người chăm sóc, hơn nữa, còn có cả Phương Đông Dạ. Mặc dù không nhìn thấy được bọn chúng kết hôn, nhưng bà biết sẽ có một ngày như thế.
...
Kính cong… kính cong… kính cong… kính cong… kính cong…
Kính cong… kính cong… kính cong… kính cong… kính cong…
. . .
Không ai mở cửa! Không ai mở cửa.
Theo thường lệ, Phương Đông Dạ tới đón Vô Ưu đi làm, nhưng đã bấm đến chuông cũng sắp nát vụn rồi, mà vẫn không thấy ai ra mở cửa. Điều này chưa bao giờ xảy ra, khiến anh lo lắng vô cùng.
"Vô Ưu, Bé Diễm. Vô Ưu, Bé Diễm..."
Sau cùng, thậm chí đã hô ầm ĩ cả lên, nhưng đáng tiếc, kết quả vẫn như trước, không có một ai ra mở cửa!
Đã đi đâu cả rồi? Không có ở nhà sao? Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Nghĩ đến đây, anh liền vội vàng quay trở lại nhà mình, sau đó đi vào phòng khách, mở cánh cửa thông nhau giữa nhà 2 nhà ra, đẩy tủ quần áo của Nhạc Diễm đi vào. Đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ngoc-nghech-con-thien-tai/29995/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.