Cuối thu ở Bắc Kinh rất lạnh, không lâu nữa sẽ có tuyết đầu mùa. Gió đêm có thể luồn lách từ bên ngoài vào trong phòng, Thang Tư vừa mới mở cửa sổ sát đất ra, còn chưa kịp đóng lại thì đã biến thành mèo. Luồng khí lạnh từ tự nhiên đã tràn khắp phòng, máy sưởi cũng chịu thua.
Thang Tư không thấy lạnh lắm, lớp lông trên người đủ để chống lại cái rét rồi. Ngược lại, Lý Mại lại không mặc áo khoác, cả người ngã gục trên bàn ăn ở giữa bếp. Một người lớn to đầu như vậy, đã yếu còn thích uống rượu, giờ thì say bí tỉ lại còn bị cảm lạnh. Không biết đến sáng mai, lúc anh tỉnh dậy thì đã “tèo” từ bao lâu rồi.
Thang Tư nhảy xuống bàn, bốn chân cùng lúc chạy đến bên cửa sổ sát đất, cố dùng móng mèo đẩy mép cửa. Được rồi, không nhúc nhích chút nào, đúng như dự đoán.
Thang Tư thử dùng đầu mình chống vào cửa, muốn tận dụng lực ma sát. Khi hướng của lực ma sát ngược với hướng di chuyển, nếu lực ma sát lớn hơn lực đẩy thì vật thể sẽ di chuyển theo hướng của lực ma sát? Có phải vậy không? Đại đại đi. Thang Tư là học sinh ban xã hội mà.
Không biết là vì định luật Newton thứ n nào không phát huy tác dụng hay do đầu không thể tạo ra ma sát với kính trơn, tóm lại Thang Tư loay hoay một hồi mà cửa sổ vẫn không xê dịch chút nào.
… Thang Tư bỗng nhiên ngộ ra, kính trơn không có ma sát… Đúng là ngu ngốc!
Thang Tư cảm thấy thức Lý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/meo-con-khong-say-tieu-hi-khe/2722082/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.