Thang Tư thực ra là một người có thể chịu đau rất tốt, rút máu đối với cậu chẳng là gì cả.
Nhưng Thang Tư cũng nhận ra bản thân không thích cái cảm giác dễ dàng bị người lạ bế tới bế lủi như vậy. Cũng có thể vì cậu có chút địch ý với Lâm Trạch Nam, dù sao cũng là có cảm giác mất kiểm soát kỳ lạ. Dù thế nào đi nữa, bản năng của cậu vẫn là con người, ai mà chịu nổi khi thân thể mình bị người khác tùy tiện sờ tới sờ lủi, bế lên bế xuống như vậy chứ? Tự nhiên cậu lại thương cho mấy con mèo trong quán cà phê mèo ghê. Đây chẳng phải cũng là một dạng “bán thân” hay sao? Đột nhiên cậu nảy ra một ý tưởng: Nếu sau này có thể biến trở lại thành người, cậu sẽ đến quán cà phê mèo gần nhà dạo một vòng, hỏi xem có chú mèo nào sống không vui không. Nếu có, cậu sẽ chuộc về, dù có bị dị ứng cũng sẽ nuôi. Hy vọng lúc ấy cậu vẫn còn hiểu được tiếng mèo. Haizz, nhưng mà có biến được lại thành người hay không thì cũng không chắc n ữa.
Thật ra lời của Tiểu li hoa cũng có lý: Đã biến thành mèo rồi thì còn nghĩ đến chuyện biến trở lại thành người làm gì. Thang Tư có thể tưởng tượng được nửa đời còn lại của mình khi là mèo, có lẽ sẽ làm quen với vài người bạn mới trong bệnh viện thú y này, mỗi ngày tán gẫu, ăn uống, ngủ nướng, nhàn nhã biết bao. Dù sao thì cậu cũng đâu phải không gặp được Lý Mại nữa, hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/meo-con-khong-say-tieu-hi-khe/2722086/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.