🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lý Mại bấm nút trả lời trên điện thoại.

“Alo.”

Thang Tư lo lắng bất an, vểnh tai lên nghe nhưng chỉ nghe thấy được oáng thoáng, không rõ ràng.

“Vâng, là tôi.”

“Được, tôi biết rồi.”

Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài. Thang Tư ngồi trên đùi Lý Mại, nhìn anh cúp điện thoại rồi ngẩn người ra một hồi lâu.

Cậu cũng ngẩn người theo, trong lòng đoán liệu tác phẩm của mình có phải đã xảy ra chuyện gì không? Chẳng lẽ do ngừng cập nhật quá lâu, độc giả tưởng cậu gặp chuyện gì bất trắc nên liên lạc với biên tập viên để kiếm cậu? Nghĩ thế, cậu lại vừa mừng vừa lo. 

Bất chợt, Thang Tư nhận ra đuôi mình bị ai đó nắm chặt.

Ngước mặt lên nhìn, ánh mắt của cậu chạm phải ánh mắt của Lý Mại. Tuy nghĩ rằng với cái đầu óc và lòng bao dung của Lý Mại thì rất khó để anh hiểu được việc mình đột nhiên biến mất, chứ đừng nói đến chuyện biến thành mèo. Dù sao Lý Mại cũng là người theo chủ nghĩa duy vật còn kiên định hơn cả cậu.

Trước đây, khi trò chuyện về chủ đề kiếp sau, anh còn nói rằng kiếp sau có khi sẽ hóa thành nguyên tử trong vũ trụ.

Hừ! Ai mà ngờ được kiếp sau bản thân lại có thần hộ mệnh.

Thang Tư đột nhiên nhớ đến những người gọi cậu là “đồ đáng thương”, giờ họ đã lạc hậu rồi. Cậu đâu còn là con người của trước kia nữa!

Nghĩ là vậy, nhưng giờ đây khi đối diện với Lý Mại, Thang Tư không khỏi thấy chột dạ. Rất khó đảm bảo rằng nếu cậu không thể biến lại thành người, liệu tên “xấu xa” này có thay lòng đổi dạ không.

Ngay giây tiếp theo, má của Thang Tư bị Lý Mại nhéo một cái, thậm chí còn bị kéo ra.

Đau quá! Đau thật nha! Thang Tư giật giật khóe miệng, lộ ra một chiếc răng nhọn, trong khi móng vuốt đang ra sức không ngừng cào cào bàn tay phạm tội kia.

Làm cái gì vậy?! Mình không ở đây một chút thôi mà bản chất thích hành hạ lộ ra rồi sao?!

Lý Mại tiếp tục nhéo má Thang Tư rồi nhấc bổng cậu lên, xoay trái xoay phải, nhìn lên nhìn xuống, quan sát một hồi lâu. Sau đó, anh đặt cậu vào chiếc túi dành cho mèo, kéo khóa lại kín mít đặt túi vào ghế sau xe, còn cẩn thận thắt dây an toàn.

Thang Tư nhận ra đây là đường về nhà. Ngồi trong xe lắc lư, cậu díp mắt lại cuối cùng thiếp đi ngon lành.

Khi tỉnh dậy, cậu phát hiện mình đang nằm trên sofa, không gian xung quanh hơi tối vì chỉ có một chiếc đèn được bật. Lý Mại ngồi bên cạnh cậu, tay vẫn đặt trên người cậu. Nếu không nhìn thấy nội dung từ máy chiếu, Thang Tư chắc chắn đã cảm thấy khung cảnh này thật ấm áp.

“Tay anh ấy nhẹ nhàng vuốt dọc lưng người bên cạnh, ngón tay lần từ sau gáy xuống tận xương cụt…”

“Tôi bỗng cảm nhận được… có ai đó đang hôn lên sau gáy mình, cắn vào dái tai… Đầu lưỡi li.ếm qua những vết sẹo trên người tôi…”

Trời đất ơi! Mù mắt tôi rồi! Lý Mại, anh dùng máy chiếu để đọc tiểu thuyết tôi viết?

Cái này… mịa…. đây là chuyện mà người bình thường có thể làm sao?

Thang Tư nhảy dựng lên, tai cụp lại, đuôi dựng ngược. Cậu chạy qua chạy lại trước máy chiếu, che mất một nửa màn hình. Trên bức tường đầy chữ ngay lập tức xuất hiện một cái bóng mèo tròn trịa.

Lý Mại không ngăn cản cậu phá đám sở thích biến thái này của mình. Thay vào đó, anh đi vào phòng sách, lôi mấy quyển truyện mà Thang Tư đã xuất bản ra, lật xem từng cuốn.

Chuyện này thì Thang Tư không sợ. Những thứ đã được duyệt, in thành sách giấy và bày bán trên thị trường, giống như khúc xương to bị gặm sạch hai lần, từ đầu đến cuối chẳng còn sót lại tí thịt nào.

Lý Mại lật một hồi, sau đó lại đi vào bếp. Thang Tư không biết anh lại định bày trò gì nhưng xét đến việc máy chiếu vẫn chưa tắt, những thứ kia vẫn hiển thị trên tường như một buổi xử công khai nên cậu phải bận rộn hồi lâu mới tắt được nó đi.

 

Thang Tư nhìn thấy Lý Mại đang mở tủ lạnh, lấy nồi niêu xoong chảo ra rồi tự dưng bật cười. Cậu nhớ đến sinh nhật năm ngoái của mình, khi đó Lý Mại nhất quyết đòi tự tay làm một chiếc bánh sinh nhật. Vị thiếu gia này rất vụng về, vừa nghe đã biết không thể thành công. Để tránh việc sinh nhật sắp qua mà bánh vẫn chưa xong, tâm trạng anh trở nên buồn bã, Thang Tư đã tự mình đặt một chiếc bánh ở tiệm dưới lầu.

Sau khi tan làm, Lý Mại bắt đầu làm bánh. Trong quá trình đó, anh làm đổ bột mì, làm vỡ một cái bát, thất bại hai lần khi nướng cốt bánh. Thang Tư định anh hắn xem cách làm nhưng anh lại không cho, bảo cậu nhanh đi tắm. Đến 11 giờ tối, bánh thì cũng làm xong nhưng hình dạng chẳng ra sao cả. Thang Tư nhiệt tình động viên, bảo anh cắm nến lên rồi cầu nguyện. Lý Mại cứ ấp úng bảo chờ thêm chút nữa.

Chẳng bao lâu sau chuông cửa vang lên. Lý Mại vội chạy ra mở cửa. Là người giao hàng từ tiệm bánh. Anh ta nói: “Các anh đặt nhiều quá vậy? Sao lại có đến hai chiếc bánh giao đến cùng một địa chỉ?”

Cả hai đều sững sờ nhìn nhau, trên mặt Lý Mại vẫn còn dính một mảng bột trắng. Thang Tư khẽ cười rồi Lý Mại quệt một ít kem bôi lên mũi cậu. Cuối cùng, hai người ngồi quanh chiếc bánh lộn xộn đó, cùng hát bài chúc mừng sinh nhật, ước nguyện và ăn sạch chiếc bánh ấy. Thang Tư nhớ lại, bánh không ngon lắm, ngọt đến nghẹn vì cho quá nhiều đường.

Nghĩ đến đây, Thang Tư ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào hơi cháy, nhảy qua ghế sofa chạy vào bếp. Vị thiếu gia vụng về thì đúng là vụng thật, nhưng lại rất giỏi làm kẹo bông nướng. Đã lâu rồi Thang Tư không được ăn.

Cậu bỗng thấy cảm động. Thang Tư nghĩ chắc Lý Mại nhớ cậu đến phát điên nên mới làm món cậu thích ăn để chờ cậu về. Thang Tư phấn khởi nhảy lên bàn, thập thò lại gần để làm phiền anh, tiện thể ngửi thử xem tay nghề của vị thiếu gia có sa sút chút nào không. Nhưng mà vị thiếu gia này rất bảo vệ bản thân, không cho ai đụng vào mình. Thang Tư vừa vươn tay ra đã bị anh gạt ra, muốn cọ cọ vào anh cũng không được. Dù biến thành mèo nhưng cảm xúc của Thang Tư vẫn mang bản chất con người. Sự gần gũi nửa vời này làm cậu đau lòng chết đi được.

Cái gì mà “hóa thành tro cũng nhận ra anh, chết cũng không quên anh”. Đều là giả dối cả!

Tuy khi làm mèo, cậu không nhận được sự cưng chiều nhưng ít nhất Lý Mại vẫn nhớ đến cậu, còn làm marshmallow cho cậu ăn.

 

Vì vậy, trong lúc nghĩ đến bạn trai, Lý Mại đã cho kẹo bông nướng vào túi thực phẩm, sau đó xách theo phần da gáy của mèo Tư mang cả hai ra khỏi bếp và trở lại ghế sofa để tiếp tục lật đọc tiểu thuyết về tình “anh em xã hội chủ nghĩa” của Thang Tư.

Anh vừa đọc vừa lấy kẹo bông trong túi nhét vào miệng, một miếng rồi lại thêm  một miếng.

Bất chợt, tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ vang lên, Thang Tư liếc nhìn ra ngoài và thấy một chùm pháo hoa màu hồng vàng nổ tung trên bầu trời đêm, những tia sáng lấp lánh rơi xuống như những hạt bụi sao. Những mộng tưởng của cậu cũng giống như những tia lửa ấy, rơi xuống từ bầu trời cao, không ai đón lấy. Đồ tệ bạc!

Thang Tư chợt nhớ đến một bài báo từng đọc trước đây, nói về những cặp vợ chồng đã kết hôn nhiều năm. Trong đó một người đi công tác một tuần, người còn lại thì sau khi bạn đời rời đi bắt đầu mua sắm điên cuồng, vui chơi thả ga, sống một cuộc đời khác hẳn. Đến trước ngày người kia trở về, người đó đã lại dọn dẹp tất cả, khôi phục căn nhà trở lại như bình thường và tiếp tục cuộc sống đều đều như trước.

Lý Mại sau khi làm xong mọi thứ, chuẩn bị đi ngủ. Lần này, trước khi vào phòng, anh không quên mang theo Mèo Tư cùng vào phòng ngủ.

Thang Tư hoàn toàn không muốn chút nào, Chẳng lẽ mình là con mèo không có tự trọng hay sao? Nhưng vì hôm nay cậu thực sự có chút mệt mỏi, nên chỉ đơn giản nhảy khỏi giường của Lý Mại, trèo lên chiếc tủ đầu giường kế bên để ngủ mà không rời khỏi phòng.

Không phải vì mình luyến tiếc gì, một phần là vì đây vốn là phòng của cậu, mặt khác là vì: Dựa vào đâu mà Lý Mại được ngủ thoải mái còn mình thì không? Trước khi ngủ, Thang Tư nhảy lên bụng Lý Mại, giẫm giẫm trên cơ bụng anh một lúc lâu cho đến khi mỏi mới chịu nhảy xuống.

Ngủ trên tủ đầu giường không hề dễ chịu, cứng ngắc và chật chội, Thang Tư xoay qua xoay lại nhiều lần, thay đổi đủ tư thế ngủ mà vẫn không thoải mái. Sau đó cậu phát hiện có một góc sổ tay đang cứa vào người mình, không trách được sao trong mơ cứ có cảm giác ai đó đang chọc mình.

Thang Tư hình như không nhớ mình đã từng thấy cuốn sổ này trước đây. Cậu đá nó bằng chân và rồi một cơn gió thổi qua khe cửa sổ làm trang đầu tiên của cuốn sổ lật lên, rồi lật thêm nhiều trang nữa, cuối cùng dừng lại ở một trang nào đó. Thang Tư bị tiếng động làm thức giấc, ngồi dậy nhìn nhưng vì quá tối nên cậu không thấy được gì. Điện thoại của Lý Mại đang để trên đầu giường, Thang Tư rất thông minh, nhẹ nhàng chạm hai lần vào màn hình để làm sáng lên. Trên màn hình khóa hiện lên bức ảnh chụp chung của hai người, làm Thang Tư chợt sững lại.

Dựa vào ánh sáng yếu ớt, Thang Tư nhìn vào cuốn sổ.
2018.6.6

Ngày mai thi đại học rồi! Aaa! Thầy Ngô bảo mình phải cố viết phần nghị luận dài thêm chút.

Vừa rồi đột nhiên có người lạ gọi cho mình, địa chỉ IP hiển thị ở Quảng Đông. Mình đã từng đến Quảng Đông, cảm giác nơi đó hay mưa, lần trước đến đúng lúc có bão. Nhưng hải sản ở Quảng Đông ngon thật, mình thích ăn lẩu bò.

Mình đoán người gọi là nhầm số nhưng chắc họ ngại không dám nói, cứ chờ mình cúp máy trước. Mình cảm giác người đó cũng là thí sinh thi đại học, vì trong điện thoại mình nghe được tiếng chuông vào lớp, mà học sinh lớp 10, 11 được nghỉ để nhường chỗ cho kỳ thi đại học, chỉ có học sinh lớp 12 mới phải ở lại trường học buổi tự học tối trước ngày thi.

Hơi tiếc vì lúc cúp máy không chúc họ thi tốt. Dù sao cũng gọi nhầm cho mình mà.

Thi đại học cố lên nhé!

Như có điều gì đó trong lòng Thang Tư bị siết chặt, nhói đau và tê dại, mãi lâu sau mới nguôi ngoai. Ký ức đưa cậu trở lại đêm hôm đó ở buồng điện thoại của trường, khi cậu quyết tâm đưa ra lựa chọn. Thế giới thực sự rất lớn, xác suất gặp một người xa lạ là 0.00487. Nhưng thế giới cũng thật nhỏ bé, chỉ cần một sợi dây điện thoại là có thể kết nối hai người lại với nhau.

Bỗng có tiếng “đinh” vang lên, một thông báo trên điện thoại của Lý Mại: Kỷ niệm 900 ngày bên nhau. Chính là hôm nay.

Đồ ngốc!

Thang Tư lật tiếp những trang sau.

2018.7.5

Mình không nghe lời gia đình khi chọn ngành học, bố mẹ và ông nội đều bảo sẽ đánh chết mình. Mình còn có một bí mật khác mà họ chắc chắn sẽ muốn đánh chết mình hơn nữa.

2018.9.1

Trường này lớn quá, đi bộ đến mỏi chân.

2018.12.25

Giáng sinh, có một đàn chị tỏ tình với mình, nói rằng thích mình rất nhiều, hỏi có thể hẹn hò với mình không. Mình từ chối nhưng không nói lý do thật sự. Coi như mình đã lừa chị ấy.

Xin lỗi.

2019.4.5

Lần đầu tiên công khai giới tính thật.

2019.5.20

Ngày này cũng thật đặc biệt, haha. Nhưng mình bận làm nghiên cứu, khó lắm… muốn chết đi được…

2019.7.5

Kỳ nghỉ này không biết có thể về nhà không.Định ở lại trường.

2019.10.1

Lần đầu thi đấu giành được giải thưởng. Ra ngoài ăn mừng cùng đồng đội, ồn ào chết đi được.

Lúc ra ngoài khỏi phòng muốn gọi điện thoại nhưng không biết gọi cho ai.

2020.3.6

Giáo viên môn chuyên ngành nói mình học ngành Y học thú y mà chẳng có chút lòng trắc ẩn nào.

2020.6.20

Không biết lựa chọn của mình có đúng hay không.

2020.11.15

Có một sư đệ đến tìm mình, hỏi rất nhiều câu hỏi, nói muốn chuyển ngành vào khoa của tụi mình, mà còn là chuyển ngành từ cơ sở khác. Mình cũng nói với cậu ấy rất nhiều, không biết có chủ quan quá không.

Bổ sung: Nghĩ lại thì ban đầu mình không khuyến khích lắm nhưng sư đệ cứ nói huyên thuyên mãi, cuối cùng lại bị cậu ấy thuyết phục. Cứ như là cậu ấy đang nói ngành này tốt thế nào vậy. Nói xong cảm giác ngành của tụi mình sắp “lên ngôi” vậy. Cũng thấy an ủi.

2021.7.17

Lần đầu thực tập, hình như mình đã chữa sai làm chết một con mèo. Phải làm sao đây?

2021.9.18

Không biết nên nói gì. Người khác thích nói gì thì nói vậy, mệt rồi.

2022.4.27

Có ai hiểu không, hình như mình đã gặp được thiên thần rồi. Không phải đâu,  mình nói nghiêm túc mà. Người đó đáng yêu lắm, vẻ ngoài đáng yêu, biểu cảm cũng đáng yêu.

Bổ sung: Phải làm sao đây, cảm giác mình biến thái mất rồi…
Bổ sung: Thôi vậy, nếu thật sự yêu thì chắc ba tôi sẽ làm loạn cả nhà, nhân tiện gây rối luôn nhà người ta.
Bổ sung: Ai mà chịu nổi? Ai? Ai chứ?

Không ngủ được chút nào. Sao lại có người đáng yêu đến thế, trời ơi, có lẽ tôi sắp yêu mất rồi.

2022.5.1

Theo đuổi.

2022.5.15

Theo đuổi.

2022.5.25

Theo đuổi. Mình cảm thấy có lẽ em ấy cũng có chút thích mình . Nhưng chỉ sợ là mình nghĩ nhiều.

2022.6.28

Ở bên nhau rồi. Hôn nhau rồi. Em ấy thơm quá. Vừa vui vừa thấy thương em.

Mình không ngờ em ấy không có người thân. Không biết hồi nhỏ em đã sống thế nào. Em ấy nghĩ bản thân không tốt, còn nói sợ mình biết rồi sẽ ghét bỏ em ấy.

Làm sao để em ấy biết rằng em ấy rất tốt?

Từ nay về sau mình sẽ chăm sóc em ấy, làm người thân của em ấy.

2022.7.5

Bút danh của em ấy là “Marshmallow”. Lén đọc truyện em viết.

Bổ sung: Trời ơi, trước đây mình theo đuổi em ấy bằng mấy chiêu gì thế này? Sao em ấy lại đồng ý tôi được nhỉ? Aaaaaa…

2022.7.20

Nói với ba mẹ rồi. Họ không đồng ý. Không sao cả.

2022.7.22

Em ấy đẹp trai quá. Sao lại có người vừa đẹp trai vừa đáng yêu thế này?

2022.7.25

Em ấy đối xử với mình tốt lắm. Đồng nghiệp của mình ghen tị chết đi được.

2022.8.7

Hôm nay cùng nhau đi dạo. Trên đường mình nắm tay em ấy. Có người bên cạnh cứ nhìn chúng tôi, là hai cô gái. Nói thật, tôi thấy hơi ngại, có lẽ em cũng thấy thế, vì lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Sau đó, hai cô gái đó thì thầm với nhau một lúc, rồi tiến lại gần đưa điện thoại cho tụi mình  xem. Là ảnh họ chụp bóng lưng của tụi mình, ảnh đẹp lắm. Họ nói tụi mình rất xứng đôi.

Mình thấy cảm động. Vẫn còn rất nhiều người chúc phúc cho tụi mình. Mong rằng họ cũng luôn vui vẻ.

2022.8.15

Lần đầu cãi nhau. Em ấy thức khuya viết truyện, mình bảo em đi ngủ, thế là em ấy nổi giận với mình.

Thôi được rồi, mình dỗ.

2022.8.22

Em ấy thực sự tốt lắm. Hôm nay lại đến chỗ tôi làm, còn ngủ quên trong phòng nghỉ vì mệt. Phải làm sao đây, mình không biết phải làm gì để tốt với em ấy hơn nữa…

2022.9.4

Mình mua quà tặng em ấy. Em ấy nói thích lắm nhưng hình như thấy món quà hơi đắt.

Mình thấy thắc mắc. Mua quà đắt một chút để tặng bạn trai thì có gì không được? Để hôm nào hỏi thử mấy người trong văn phòng đã từng yêu xem sao.

2022.9.16

Tâm sự đêm. Biết được rất nhiều chuyện về em ấy…

Không nói nữa… Sau này mình sẽ đối xử với em ấy thật tốt.

2022.9.22

Cùng nhau nấu ăn ở nhà. Em ấy nấu ăn giỏi hơn tôi nữa! Đặc biệt, đặc biệt ngon. Mình rửa bát, em ấy không tranh nổi với mình.

2022.9.29

Trung thu. Ăn tối xong thì đi dạo dưới nhà. Có hơi đông người, chúng tôi tìm một chỗ tối để lén hôn nhau.

Bổ sung: Hôm nay là lần đầu tiên làm chuyện đó. Từ thang máy bắt đầu hôn, rồi hôn đến ghế sofa, cửa sổ sát đất, phòng tắm… Sau đó cùng tắm rửa, rồi làm tiếp trên giường. Tôi đã tìm hiểu trước, không làm em ấy đau nhiều nhưng xong rồi em ấy lén khóc còn quay lưng lại khóc. Lúc đó mình sợ lắm, hỏi thì em ấy không nói, chỉ có thể ôm và hôn em ấy. Lúc đó mình nghĩ, nếu em ấy không thích, sau này tôi sẽ không làm nữa.

Sau đó, khi em ấy bình tĩnh hơn, em ấy nói với tôi là… Sau này mình tra thử, có thể đúng là như vậy, là cảm giác trống rỗng sau khi hưng phấn. Lần sau, mình sẽ ôm em ấy ngay, không để em ấy buồn sau khi làm xong.

Bổ sung: Bây giờ em ấy đã ngủ rồi, mình lén viết một câu: Em ấy thật sự, thật sự, thật sự rất đáng yêu!

2022.12.26

Khụ, khụ khụ khụ, khụ….

Ho chết mất thôi! Mau hết đi, A Di Đà Phật.

Uống xong nước lê hấp em ấy nấu thấy dễ chịu hơn nhiều.

2022.12.28

Xong rồi, lây cho em ấy rồi.

Đã nói là bị bệnh thì không được hôn mà!

2022.12.29

Em ấy sốt nặng hơn mình, uống thuốc xong hạ sốt được vài giờ rồi lại sốt lên. Em ấy mê sảng còn nói mớ.

Đau lòng quá.

2023.1.1

Đón năm mới đầu tiên cùng em ấy. Tụi mình tìm một chỗ để bắn pháo hoa. Mong rằng sẽ bên nhau thật lâu, thật lâu.

2023.1.5

Sách của em ấy được xuất bản rồi! Thật sự rất giỏi! Nhưng em ấy không cho mình giúp quảng bá, nói là sẽ xấu hổ. Thôi được.

Mình lén mua năm trăm cuốn, giờ không biết để đâu…

2023.1.17

Thời tiết hơi khô, chân em ấy bị nứt da, mình đi tìm kem dưỡng thể giúp em ấy thoa.

2023.1.19

Một người bạn ở nước ngoài bỏ học trở về. Mình đã nghĩ là cậu ấy sống rất tốt.

2023.2.14

Tết năm nay trùng với ngày lễ tình nhân. Tụi mình có cả kỳ nghỉ Tết không hề phải ra ngoài đường. 

2023.3.24

Hôm nay tâm trạng em ấy không tốt lắm, mình đã nướng kẹo bông cho em ấy ăn, em liền cười.

Dễ thương quá.

2023.4.25

Một lần nữa, mình lại không biết liệu lựa chọn của mình có đúng không. Mình thực sự phù hợp với công việc này sao?

Mua kem mang về cho em ấy. 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.