Mặt đối mặt, ánh mắt ngậm cười trêu tức và ánh mắt giật mình tức giận.
Khoảng cách cận kề gần như chóp mũi chạm nhau, có thể nghe được cả hơi thở…
Nhàn nhạt, có loại khí tức khiến người ta an tâm, như cỏ cây ngày xuân xanh biếc một màu, vạn vật thay mới tỏa hương tươi mát…
Đây là…hương vị của Triển Chiêu…
Tựa hồ thật quen thuộc, kiếp trước phồn hoa, kiếp này rượu đục, đương lúc ngoái đầu nhìn lại, mờ mờ ảo ảo, *ba ngàn dòng nước, một bầu nơi đâu? (* Nguyên văn đại khái là “Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất bầu” nghĩa là chỉ một mực chung tình với một người giữa muôn ngàn người khác. Nhờ đọc cái đoản “50 câu hỏi Thử Miêu” ta mới hiểu câu này :v )
Phút chốc thất thần…
Đến gần, mới nhận ra Bạch Ngọc Đường tuấn mỹ khác xa người trần, xuất sắc mà không kiêu ngạo, như người chốn Bồng Lai tiên cảnh…
Tuy là giai công tử giữa trần thế hỗn mang, nhưng ánh mắt của y lại tinh thuần như băng tuyết, không nhiễm một chút tạp chất, vẫn là tâm hồn của một đứa trẻ thơ…
Triển Chiêu chợt thấy ngơ ngẩn, minh châu xá lợi tháp trong tay nặng nề như núi…
Gió lạnh nổi lên!
Kiếm quang như băng tuyết, sát khí, xông thẳng bầu trời!
Chưa áp sát, kiếm quang sáng loáng đã táp lạnh cả mặt!
Kiếm của Vô Sát!
“Mau tránh ra…” Tay Triển Chiêu run lên, quang mang của Cự Khuyết lóe ra, tựa như sao băng xẹt trong màn mưa, tạo thành một lá chắn vô hình!
Kình khí mạnh mẽ phác thiên cái địa, cuồng phong cuốn lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mieu-thu-kiem-tieu-he-liet/146925/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.