Trong núi sương mù dày đặc, hàn khí sâu đậm, âm khí nặng, hai người mở rộng ra nội tâm, dường như càng gần hơn. Tống Tiểu Chu nắm thật chặt cánh tay, đem mình giấu trong lồng ngực Lục Hành.
Lục Hành hiếm thấy có mấy phần do dự, nói: “Tới gần ta chỉ càng lạnh hơn.”
Tống Tiểu Chu cầm lấy tay cánh tay hắn ở trước người mình ôm chặt, “Vậy ngươi ôm chặt một chút.”
“Trong lòng nóng lên, sẽ không cảm thấy lạnh.”
Lục Hành kìm lòng không đặng đem cậu ôm sát, Tống Tiểu Chu còn trẻ, hắn ôm, toàn bộ đều có thể khép lại vào trong ngực.
Tống Tiểu Chu cười đắc ý, dựa vào lồng ngực của hắn, sau gáy đụng đụng vai, ngửa mặt xem mặt Lục Hành, thở dài nói: “Cẩn Chi ngươi làm sao lớn lên đẹp mắt như vậy.”
Lục Hành khóe miệng hiện lên một nụ cười, Tống Tiểu Chu che cái miệng của hắn, “Ôi chao, ngươi đừng như thế cười —— “
Lục Hành tùy ý cậu bưng miệng, thấp giọng hỏi: “Vì sao?”
Tống Tiểu Chu đỏ mặt, “Quá trêu người, lúc ta lần đầu tiên thấy ngươi còn tưởng rằng ngươi là yêu tinh trong núi! Nào có quỷ lớn lên như vậy.”
Lục Hành hôn một cái vào lòng bàn tay của cậu, Tống Tiểu Chu lại nói: “Quỷ sẽ già sao?”
Lục Hành suy nghĩ một chút, nói: “Hẳn là sẽ không, quỷ dung mạo sẽ vĩnh viễn dừng lại ở lúc người đó chết năm ấy.”
Tống Tiểu Chu trong lồng ngực của hắn xoay người, mặt đối mặt, ngồi hai chân của hắn, “Vậy nếu là mười năm hai mươi năm, ta đều già rồi, ngươi còn trẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-hon-hoa-quyen/579699/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.