Một giờ sau, xe mới dừng lại.
Trước một tòa nhà tương đối vắng vẻ, ở đây đã ra khỏi khu nội thành, trông giống như một khu nhà bị bỏ hoang.
Tòa nhà rất lớn, xung quanh đều là cỏ hoang mọc cao đến ngang người.
Tiếng côn trùng kêu vang vào ban đên không ngớt, thỉnh thoảng còn truyền đến vài tiếng tiếng chim hót kỳ lạ, có vẻ hơi đáng sợ.
Ánh mắt Bánh bao sữa nhìn xuyên qua cửa kính xe, bé không thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy mấy hồn mới ở gần đây.
Nhìn những hồn mới kia đều đang ngơ ngơ ngác ngác, trên cổ chúng đều có một sợi dây màu đỏ buộc cố định, đầu còn lại của sợi dây kéo dài dẫn tới tòa nhà bỏ hoang kia.
Trương Mạt không dám xuống xe, bốn phía tối đen như mực, trong sân nhà có một chiếc đèn, nhưng nhìn lại càng làm người ta sợ hãi.
Cánh cửa gỗ rách nát đột nhiên từ từ mở ra, bên trong truyền ra một âm thanh của người cao tuổi.
"Đưa vào đi!"
Trương Mạt muốn gọi điện cho chú mình xác định lại thông tin nhưng âm thanh già nua kia lạnh lùng lại vang lên lần nữa, còn có phần không kiên nhẫn.
"Tiến vào!"
Trương Mạt run lên lập cập, vội vàng xuống xe ôm Bánh bao sữa đang đặt ở ghế sau xe.
Kết quả hai giây trước hắn còn nhìn thấy Bánh bao sữa nằm trên ghế sau từ kính chiếu hậu phía trước xe, vậy mà bây giờ ghế sau lại rỗng tuếch, không có gì cả!
Trương Mạt không dám tin, vội dụi dụi con mắt.
Xác thực là không có ai.
Miệng Trương Mạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-vuong-te-te-ba-tuoi-ruoi/2607228/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.