Đến tối Hạ Nghị mới về nhà. Khi mở cửa, lần đầu tiên lại có cảm giác e sợ gia đình, anh chột dạ.
Nghe tiếng mở khóa, Thụy Thụy buông điều khiển tivi, lao đến như chú cún con, “Ba, cuối cùng ba đi công tác về!”
Anh ngồi xuống ôm lấy Thụy Thụy, Thụy Thụy ôm chân anh lắc không ngừng, “Ba, có mua quà cho Thụy Thụy không?”
“Ừ, có.” Anh gật đầu.
“Đã về rồi à?” Dư Vấn đi ra khỏi phòng gật đầu với anh,
“Ừ.” Không hiểu sao anh cảm thấy rất căng thẳng rất áp bức.
“Tắm rửa xong thì đi ăn cơm, cơm tối vẫn để phần anh đấy.” Nét mặt cô vẫn thản nhiên như thế.
Chẳng hiểu sao anh cảm thấy như cô đã gầy đi một chút.
“Sức khỏe em không tốt à?” Anh chủ động hỏi, dáng vẻ cô đứng như bị say vậy.
“Ba, ba ra ngoài mấy ngày, mẹ bệnh thảm lắm, không phải sốt thì bị cảm, hôm nay còn phải đi truyền nước, rất đáng thương đó!” Thụy Thụy cướp tiếng trả lời, nói rất khoa trương, hận không thể để ba biết mẹ nhớ ba nhiều lắm đấy!
“Hạ phu nhân… Em không sao chứ?” Anh cười gượng lại hỏi.
Thật sự bị bệnh ư? Cô vợ khỏe như siêu nhân của anh lại bị bệnh.
“Không có việc gì, giờ đang bị dịch mà.” Quả nhiên, cô nhẹ nhàng bâng quơ.
Suy nghĩ một chút, “Lát nữa em đến phòng anh, em có chuyện muốn bàn với anh.” Về kết quả kiểm tra sức khỏe của cô, tuy cảm thấy việc có nói cho anh hay không không quan trọng, việc này cô có thể giải quyết một mình, nhưng chuyện giữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mo-phan-trai-tim/2326976/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.