Ánh đèn nhấp nháy.
Những ngón tay yếu ớt của Chung Ý chạm vào từng vết thương của Cố Thanh Hoài.
Từ bên vai nơi gân bị rách và được ghim bởi những chiếc đinh thép cho đến thắt lưng và bụng nơi mảnh đạn còn sót lại, trên vai, lưng và cánh tay đều có sẹo do nổ bom.
Cô bắt đầu không phân biệt được nguồn gốc của những cơn đau.
Đôi đồng tử sáng màu chứa đầy nước, tầm nhìn trở nên mơ hồ. Trong mắt cô chỉ có thể nhìn thấy những đường gân trên cổ và những đường nét trên yết hầu sắc bén của anh.
Cố Thanh Hoài thở d ốc trên vai và cổ cô, tính chiếm hữu không còn bị anh kiềm chế bộc lộ hoàn toàn khiến toàn bộ ý thức của cô tan biến.
Có vẻ như tiếp theo anh sẽ cắn vào cổ cô.
Cô cảm thấy mình sắp chết trong vòng tay anh.
Cô luôn nhớ đến yết hầu của anh lăn tròn khi anh hôn cô mãnh liệt trong bộ đồng phục cảnh sát thẳng tắp.
Nhưng bây giờ, khi khoảng cách giữa hai người họ không thể gần hơn nữa, khi được anh ôm trong vòng tay, cô chợt nhớ lại tấm vải đen buộc quanh mắt và cánh tay giơ thẳng để nhắm bắn của anh.
Trong một khoảnh khắc, không thể biết ai mới thật sự là Cố Thanh Hoài.
Cho đến tận đêm khuya, mọi thứ dần im lặng, thậm chí Chung Ý chẳng còn sức để e thẹn nữa.
Cố Thanh Hoài vén mái tóc xoăn đẫm mồ hôi của cô sang một bên, anh hôn lên lông mày, hôn nốt ruồi nhỏ ở giữa mũi, dùng ngón tay ôm lấy má
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-tinh-dau-cua-em-thuoc-ve-anh/2710844/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.