“Tất nhiên là không được rồi!” Sở Ninh Dực hừ lạnh.Người mà anh lo lắng là em họ của mình, còn người mà cô lo lắng lại là một gã đàn ông khác, chuyện này sao có thể được?Thủy An Lạc: “...”Sở Ninh Dực đưa tay nhéo nhéo cái mũi của cô: “Chuyện này anh đã nói không cho phép em can thiệp vào rồi, em nghe không hiểu đúng không?”“Thế anh bảo người ta đừng có đe dọa em nữa đi!” Thủy An Lạc vênh váo đáp trả: “Là chuyện tự tìm đến em, chứ đâu phải em đi kiếm chuyện đâu cơ chứ!” Thủy An Lạc hầm hừ, cô cũng đáng thương lắm đấy nhé!Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn cô: “Nếu em không phải vợ anh thì bây giờ anh đã ném em xuống hồ Hậu Hải này rồi đấy!”Thủy An Lạc tiếp tục làm mặt quỷ với Sở Ninh Dực.“Anh có giỏi thì ném đi, dù sao em cũng đâu phải vợ anh!” Thủy An Lạc mặt dày nói, nhưng mà hai tay vẫn nắm thật chặt cánh tay đang ôm hông cô của anh.Sở Ninh Dực cúi nhìn cô, không kìm được mà bật cười.Xem ra phải nhanh chóng biến cô gái này trở thành của mình thôi, có vậy anh mới có thể yên tâm được.Thôi thì cứ giải quyết xong chuyện này rồi triển luôn đi.Thủy An Lạc đang chơi xấu trong lòng Sở Ninh Dực.
Nhưng đang lúc đùa giỡn thì cô lại ngừng lại.
Thủy An Lạc vỗ một cái lên cánh tay của Sở Ninh Dực bảo anh quay lại: “Hình như là đàn anh!”Sở Ninh Dực ngoảnh lại nhìn.
Người đàn ông đứng cách đó không xa đúng là Mặc Lộ Túc.“Em đợi anh ở đây.”“Tại sao chứ?” Thủy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187672/chuong-743.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.