Ý của Thủy An Lạc rất rõ ràng: Bà muốn chết, tôi không ý kiến, thế nhưng đừng kéo theo chúng tôi.“Ngăn chúng lại cho ta.” Long Nhược Sơ bỗng lên tiếng, “Nếu đây không phải chỗ để ở lại lâu, vậy thì mau đi về phía trước.
Qua đoạn này chẳng phải sẽ an toàn rồi sao?”Tôi ¥#@&*%...Thủy An Lạc lập tức chửi thề, cái quần què gì vậy, bà già này nghe không hiểu tiếng người à?Bây giờ bọn họ không thể tiếp tục đi về phía trước, mặc cho ba con rắn của bà ta dẫn bọn họ vào đường cùng được.“Bà nhìn cho rõ đi, phía trước là cái gì? Đều là cây Long Lân, bên dưới đó toàn là rắn độc.
Bà muốn chết cũng đừng kéo bọn tôi theo!” Thủy An Lạc lớn tiếng kêu lên, sau đó nhìn mấy kẻ vẫn đứng thẳng người kia đầy tức giận kéo mũ của mình xuống: “Các người không sợ chết hay sao?”“Bọn họ đúng là không sợ chết.” Sở Ninh Dực đột nhiên nói nói.Bàn tay đang giơ lên của Thủy An Lạc dừng lại giữa không trung, được rồi, lời này coi như cô chưa nói.“Các người không sợ chết nhưng tôi sợ.
Hơn nữa bà cũng không muốn tôi chết đúng không? Tôi mà chết thì mẹ của con gái tôi cũng không còn.
Cho nên, muốn dẫn tôi đi, lần sau bà làm ơn đi kiểu bình thường ấy.
Tôi có hộ chiếu, không phải phiền bà đi làm đâu, thật đấy! Thực sự không đi được tôi sẽ thuê một cái trực thăng, tôi không muốn mạo hiểm theo bà.” Thủy An Lạc lúc này đã sợ đến toát mồ hôi, thực sự không thể lạnh hơn được nữa.Sở Ninh Dực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1188322/chuong-1204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.