Sau khi bê nồi khoai lang kia ra bàn ăn, Kinh Từ cảm thấy tâm trạng Đào Minh Chước dường như chợt trở nên rạng rỡ hơn rất nhiều.
Cả bữa tối cậu gần như không động vào bất kỳ món ăn nào khác trên bàn, chỉ vui vẻ bóc vỏ hết củ khoai lang này tới củ khoai lang khác rồi nhét miếng to vào miệng.
Kinh Từ cũng nếm thử theo cậu, cảm thấy có chút khó hiểu.
Vì đây chỉ là khoai lang hết sức bình thường. Hơn nữa, không biết có phải luộc chưa đủ lửa hay không mà có một, hai củ khoai lang dường như hấp thụ nhiệt không đều, nửa sống nửa chín.
Thế nhưng vì Đào Minh Chước ăn rất ngon miệng, Kinh Từ cũng ăn theo cậu không ít. Đến cuối, hai người họ không ngờ đã cùng nhau ăn hết cả một nồi khoai lang lớn.
Hôm nay thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện, cả hai người lúc này đều có cảm giác không thật.
Buổi chiều Đào Minh Chước bỏ đi quá đột ngột, chỉ để lại vài lời nói không rõ ràng. Tuy cậu khi ấy đã cam đoan với Kinh Từ rằng kiểu gì cậu cũng sẽ về nhà, nhưng sau khi cậu rời đi, Kinh Từ vẫn không kiềm được mà cảm thấy thấp thỏm bất an.
Anh phát hiện bản thân không thể tập trung vào việc gì khác. Cho dù là lúc làm việc hay lúc luộc khoai lang trong bếp, chỉ có gương mặt của Đào Minh Chước là luôn hiện lên trong đầu anh.
Kinh Từ nhận ra, bản thân thật sự sợ Đào Minh Chước sẽ hối hận.
Sau khi Đào Minh Chước trở về nhà, hơn nữa còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dua-com-gioi-thai-ho-ho/2853617/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.