Lương Mạn Thu vốn định nhắc chuyện bắt gặp ở bếp lúc chiều tối qua, nhưng vừa nghe Đới Kha cáu kỉnh đã xìu ngay lập tức. Đó là ba cậu cơ mà, sao cô bé dám mách tội ba cậu sờ mông người phụ nữ khác chứ?
Chuyện này cũng khó tin như lời đồn đại ở Tiểu học Thúy Điền rằng có ông chủ nhiệm nào đó hay ôm cô giáo ngồi lên đùi mình, nghe thôi đã thấy ghê ghê.
Lương Mạn Thu đành tiếp tục chúi mũi vào bài tập hè của Đới Kha, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đều thấy không đáng. Trước kia viết bài tập có thể đổi lấy cơ hội đi chơi cùng cậu, giờ cậu đi chơi chẳng thèm dẫn cô bé theo, đúng là trao đổi không công bằng mà.
Lương Mạn Thu lại quay đầu gọi:
– Anh ơi.
Đới Kha đang mải chơi game, chẳng thèm để ý đến cô bé.
Lương Mạn Thu hỏi:
– Anh có dẫn em đi chơi đâu, sao còn bắt em làm bài tập?
Đới Kha gắt:
– Bảo làm thì cứ làm đi, lằng nhằng quá.
Lương Mạn Thu không phục, bĩu môi.
Đới Kha hỏi:
– Không muốn chơi PSP nữa à?
Lương Mạn Thu lẩm bẩm:
– Minh Bốn Mắt với Ba Béo có làm bài tập giúp anh đâu mà vẫn được chơi PSP của anh, lại còn được chơi trước cả em nữa.
Đới Kha hỏi:
– Lầm rầm cái gì đấy?
Lương Mạn Thu đáp:
– Đọc đề bài.
Lương Mạn Thu không cần quay đầu lại cũng đoán được kết quả thắng thua trong game qua phản ứng của Đới Kha. Cậu cười khẩy nghĩa là thắng. Tặc lưỡi là thua. Chửi bậy thì thua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745160/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.