Lương Mạn Thu vốn định nhắc chuyện bắt gặp ở bếp lúc chiều tối qua, nhưng vừa nghe Đới Kha cáu kỉnh đã xìu ngay lập tức. Đó là ba cậu cơ mà, sao cô bé dám mách tội ba cậu sờ mông người phụ nữ khác chứ?
Chuyện này cũng khó tin như lời đồn đại ở Tiểu học Thúy Điền rằng có ông chủ nhiệm nào đó hay ôm cô giáo ngồi lên đùi mình, nghe thôi đã thấy ghê ghê.
Lương Mạn Thu đành tiếp tục chúi mũi vào bài tập hè của Đới Kha, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đều thấy không đáng. Trước kia viết bài tập có thể đổi lấy cơ hội đi chơi cùng cậu, giờ cậu đi chơi chẳng thèm dẫn cô bé theo, đúng là trao đổi không công bằng mà.
Lương Mạn Thu lại quay đầu gọi:
– Anh ơi.
Đới Kha đang mải chơi game, chẳng thèm để ý đến cô bé.
Lương Mạn Thu hỏi:
– Anh có dẫn em đi chơi đâu, sao còn bắt em làm bài tập?
Đới Kha gắt:
– Bảo làm thì cứ làm đi, lằng nhằng quá.
Lương Mạn Thu không phục, bĩu môi.
Đới Kha hỏi:
– Không muốn chơi PSP nữa à?
Lương Mạn Thu lẩm bẩm:
– Minh Bốn Mắt với Ba Béo có làm bài tập giúp anh đâu mà vẫn được chơi PSP của anh, lại còn được chơi trước cả em nữa.
Đới Kha hỏi:
– Lầm rầm cái gì đấy?
Lương Mạn Thu đáp:
– Đọc đề bài.
Lương Mạn Thu không cần quay đầu lại cũng đoán được kết quả thắng thua trong game qua phản ứng của Đới Kha. Cậu cười khẩy nghĩa là thắng. Tặc lưỡi là thua. Chửi bậy thì thua đậm. Còn ném máy xuống, đứng dậy vươn vai chính là thua tan nát.
Đới Kha đứng dậy đi tới bên cạnh Lương Mạn Thu, cúi mắt liếc qua quyển bài tập hè, hỏi:
– Làm được bao nhiêu rồi?
Nhưng chiếc nơ bướm trên gáy cô như một lỗ đen vũ trụ, không ngừng hút lấy ánh mắt cậu. Ở khoảng cách gần, thậm chí cậu còn nhìn thấy được những sợi lông tơ mềm mại trên cổ cô bé, lấp lánh ánh vàng dưới nắng. Một thôi thúc xấu xa thoáng qua, Đới Kha muốn giật tung chiếc nơ bướm của Lương Mạn Thu. Cậu chỉ coi đó là một ham muốn phá phách thông thường, giống như thỉnh thoảng vẫn đánh cô bé vậy thôi, chứ không nghĩ sâu xa hơn.
Lương Mạn Thu ngẩng đầu nói:
– Môn Văn thì dễ, chứ môn Toán thử thách quá ạ.
Đới Kha vốn đã cao hơn Lương Mạn Thu hẳn một cái đầu, nên khi cậu đứng còn cô bé ngồi, khoảng cách ấy càng rõ rệt. Dù chỉ hơn Lương Mạn Thu chưa đầy hai tuổi, nhưng Đới Kha lại mang đến cảm giác sừng sững như ngọn núi, khiến cô bé không dám nhìn thẳng, thế là lại cúi đầu xuống.
Đới Kha hỏi:
– Suốt ngày làm bài tập không chán à?
Lương Mạn Thu đáp:
– Anh có dẫn em đi chơi đâu?
Đới Kha vặn lại:
– Mày không có chân hay không có bạn?
Nhờ ơn Đới Kha, Lương Mạn Thu ở Tiểu học Thúy Điền không bị tẩy chay như hồi ở thôn Sơn Vĩ, nhưng cũng chẳng có mấy bạn bè, gần như cứ ra khỏi cổng trường là không còn liên lạc nữa. Bạn tốt của cô bé đều ở trong sách cả.
Thấy Lương Mạn Thu không đáp lời, Đới Kha thấy nhạt nhẽo, cũng mất hứng chơi game tiếp nên định ra ngoài. Cậu dùng mu bàn tay vỗ nhẹ vào cánh tay Lương Mạn Thu:
– Tránh ra, anh mở ngăn kéo.
Bàn học đặt sát tủ sách dựa tường, có ba ngăn kéo một lớn hai nhỏ. Ngăn kéo nhỏ sát tường là của Lương Mạn Thu, còn bây giờ cô bé đang ngồi ngay trước ngăn kéo lớn ở giữa. Lương Mạn Thu liền dựa hẳn người vào lưng ghế, chừa ra một khoảng trống.
Đới Kha vốn khỏe lại kéo ngăn kéo rất mạnh, khiến nó đập thẳng vào ngực Lương Mạn Thu, đau điếng như thể có ai ép vỡ hạt óc chó bên trong. Cô bé không nén được rên khẽ, vừa không tiện đẩy ra cũng chẳng dám xoa, lòng dấy lên cảm giác ấm ức.
Đới Kha làm như không nghe thấy.
Ngăn kéo lớn bừa bộn ngổn ngang với hộp bánh trung thu đựng tiền lẻ, bao lì xì còn tiền hoặc chỉ còn vỏ rỗng, cùng vài món đồ chơi và đồ lặt vặt. Đới Kha bới tung mọi thứ, tìm mấy đồng tiền lẻ năm tệ, một tệ. Bàn tay cậu thon dài, đều đặn, đốt ngón tay rành mạch, gân xanh nổi rõ trông rất có lực. Đúng lúc này, tay cậu chợt khựng lại.
– Anh có một tờ năm mươi tệ để trong này mà?
Lương Mạn Thu hỏi lại:
– Anh không tìm thấy ạ?
Đới Kha chuyển sang lục tìm trong đống bao lì xì, mở từng cái ra xem, vỏ rỗng thì vứt ra mặt bàn, tiền giấy thì lấy ra ném vào hộp bánh. Lương Mạn Thu nhìn mà không hiểu chuyện gì, cũng định đưa tay giúp kiểm tra bao lì xì. Nào ngờ đầu ngón tay vừa chạm tới đã chọc giận Đới Kha, cô bé liền bị cậu đánh mạnh vào mu bàn tay.
Cậu mắng:
– Đừng động vào đồ của tao.
Lương Mạn Thu lúng túng rụt tay về, vịn vào mép ngăn kéo lặng lẽ nhìn, vẫn chưa ý thức được vấn đề nghiêm trọng đến mức nào. Lục tung hết lượt bao lì xì, Đới Kha cũng chỉ lấy ra được bảy tờ một tệ.
Cậu quay sang chất vấn:
– Năm mươi tệ của tao, có phải mày ăn trộm không?
Hai chữ “ăn trộm” này đã lâu lắm rồi cô bé không nghe thấy, như một nhát dao đâm thẳng vào tim Lương Mạn Thu. Kể từ khi rời khỏi thôn Sơn Vĩ, đã rất lâu rồi không ai vu cho Lương Mạn Thu tội ăn cắp. Cô bé lắc đầu, ngơ ngác ngước nhìn cậu.
Đối với một đứa trẻ tiền lì xì thường chỉ được một tệ, năm tệ, lại còn phải nộp lại một phần cho người lớn, thì năm mươi tệ quả thực là một khoản tiền khổng lồ.
– Rõ ràng tao để trong hộp bánh trung thu, không phải mày trộm thì sao lại mất được? – Đới Kha vừa nói vừa đẩy sầm ngăn kéo lại. Cùng với tiếng “rầm!”, đầu ngón trỏ tay phải của Lương Mạn Thu bị kẹp trúng, đau buốt như muốn gãy rời. Cô bé hét lên một tiếng, nước mắt cứ thế trực trào.
So với cơn đau thể xác, việc bị vu oan ăn cắp càng khiến cô bé khó chấp nhận hơn.
Lương Mạn Thu nghẹn ngào nói:
– Em không có trộm.
– Còn nói không hả? – Đới Kha gõ vào đầu Lương Mạn Thu một cái. – Hôm qua tao đi rồi, chỉ có một mình mày ở nhà thôi.
Lương Mạn Thu ôm đầu, vừa tủi thân vừa đau đớn, mặt mày nhăn nhúm lại, nước mắt cứ lã chã rơi, nhưng nhất quyết không bật khóc thành tiếng.
– Giấu đâu rồi? – Đới Kha chống tay lên mép bàn, vươn người qua Lương Mạn Thu để kéo ngăn kéo nhỏ của cô bé.
Lương Mạn Thu chật vật đứng dậy tránh sang một bên, lặng lẽ quệt dòng nước mắt vào vai áo. Ngăn kéo nhỏ không hề có tiền, chỉ có mấy quyển nhật ký cô viết suốt hai năm qua. Đới Kha rút ra định giở xem có kẹp tiền bên trong không, Lương Mạn Thu vội vàng giằng lại:
– Đó là nhật ký của em.
Đới Kha thúc cùi chỏ huých cô bé văng ra, chẳng thèm đọc nội dung, chỉ lật qua loa rồi giũ mạnh mấy quyển sổ. Đừng nói năm mươi tệ, đến năm hào cũng chẳng thấy đâu. Cậu lại leo lên giường túm lấy cặp sách của Lương Mạn Thu, lục tung mọi thứ bên trong một cách thô bạo, không bỏ sót đến từng ngóc ngách, nhưng vẫn chẳng tìm thấy gì.
Đới Kha quay lại quát:
– Mày giấu đâu rồi hả?
– Em không có trộm. – Lương Mạn Thu lắp bắp, cứ nghe cậu quát là lại theo phản xạ lùi một bước, ánh mắt đầy dè chừng.
– Còn nói không trộm?! – Đới Kha giật mạnh tay Lương Mạn Thu, giáng một cái tát vào lưng cô bé. Toàn bộ sức lực tiềm ẩn mà cô bé cảm nhận được nơi bàn tay cậu lúc nãy, giờ đây đều trút hết lên tấm thân nhỏ bé của cô bé.
– Em không có trộm! – Lương Mạn Thu nghiến chặt răng, vừa đau vừa uất ức đến nước mắt nước mũi tèm lem, gào lên. – Không trộm, không trộm, không trộm!
Cứ mỗi câu Lương Mạn Thu cứng cổ cãi lại, Đới Kha lại giáng cho cô bé một cái tát. Không biết đến cái tát thứ mấy, cậu bỗng cảm nhận được một lực đánh trả.
Lương Mạn Thu đã đánh trả cậu.
Đối với một Đới Kha cao to như vậy, đây là một sự sỉ nhục chưa từng có.
– Con cún còi chết tiệt, mày dám đánh tao?!
Lương Mạn Thu chỉ chùn bước trong giây lát, nhưng cơn đau buốt ập tới ngay sau đó, suýt khiến cô bé tối sầm mặt mũi, đã hoàn toàn đánh thức tinh thần phản kháng trong nó.
– Đánh thì đánh! – Lương Mạn Thu cũng hét lên, giọng lạc đi, khí thế có phần yếu ớt, nhưng điều đó không ngăn nó vừa đấm vừa đá túi bụi. Cô bé cứ đánh một cái lại hét lên một tiếng, như thể tự cổ vũ cho chính mình, tạo thành một nhịp điệu có phần hài hước.
Cuộc chiến giữa hai đứa trẻ khi không có người lớn can thiệp thường kéo dài dai dẳng, và thế nào cũng phải quyết chiến một phen sống mái mới thôi.
Mái tóc búi củ tỏi của Lương Mạn Thu đã bung ra, tóc tai rối bù trông như ổ quạ. Lợi dụng ưu thế nhỏ con và lanh lẹ, cô bé luồn lách thoát khỏi vòng kìm kẹp như vòi bạch tuộc của Đới Kha, chạy thoát ra phòng khách.
Đới Kha vừa đuổi theo ra ngoài thì Lương Mạn Thu đã tiện tay chộp lấy cái chậu rửa rau bằng inox đang để ráo nước trên bàn trà, chẳng nói chẳng rằng phang thẳng vào người cậu.
Boong!
Tiếng kim loại vang vọng như tiếng chuông chùa.
Đới Kha không ngờ Lương Mạn Thu còn dùng cả vũ khí, cậu bị đánh đến hoa mắt, choáng váng mất mấy giây mới định thần lại được.
“Thôi xong, không lẽ mình đánh anh ngốc luôn rồi?” Nỗi sợ muộn màng ập đến, Lương Mạn Thu cả người mềm nhũn, vội vứt cái chậu xuống đất, bật khóc nức nở.
Ngay giây sau, tai họa đã ập xuống đầu cô.
– Á á!
Lương Mạn Thu bị Đới Kha túm tóc, kéo ngã lăn xuống sàn nhà. Không tài nào đánh trúng cậu được, cô bé đành liều mạng cào cấu cánh tay cậu, móng tay bấm sâu vào da thịt khiến cậu đau quá phải buông ra.
– Mẹ kiếp con cún còi! – Đới Kha thở hổn hển, giơ cẳng tay lên nhìn. Trên đó chi chít vết cào đỏ ửng, rõ mồn một bốn năm dấu móng tay.
Lương Mạn Thu nào dám nán lại thêm một giây, vội bò dậy, xỏ vội đôi dép lê vào chân rồi loẹt quẹt chạy biến ra ngoài.
Đới Kha không đuổi theo. Cậu chạy tới tủ ti vi tìm thuốc sát trùng để xử lý vết thương, vừa bôi thuốc vừa lẩm bẩm chửi rủa.
Chửi xong, Đới Kha lại lục tung mọi ngóc ngách có thể giấu đồ trong phòng thêm một lần nữa, nhưng vẫn không tài nào tìm thấy tăm hơi tờ năm mươi tệ. Cậu bèn gọi điện thoại báo cho ba ở tiệm là mình sẽ đi tìm Cao Tử Ba, tối mới về ăn cơm.
– Em đi cùng con à? – Đới Tứ Hải hỏi.
Đới Kha làm như không nghe thấy, dập máy cái rụp.
Một người bạn của Cao Tử Ba có mở quán bi-a nên vẫn thường gọi Đới Kha qua chơi. Đới Tứ Hải không bắt gặp được Đới Kha ở quán net nào chẳng phải vì cậu tự giác gì, mà vì cậu vốn không hứng thú với việc lên mạng, toàn chạy tới quán bi-a này.
– Đại D, hôm nay tao mời mày uống bia dứa. – Cao Tử Ba móc tờ năm mươi tệ đưa cho ông chủ, bảo lấy hai lon bia dứa ướp lạnh. Mẹ Cao Tử Ba là giáo viên nên cậu ta bị quản rất nghiêm, thành ra rất ít khi có tiền tiêu vặt. Vậy mà giờ đây cậu ta lại hào phóng bất ngờ, hành động này trước mặt Đới Kha – người vừa mới tức tối vì mất năm mươi tệ – khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
– Ba Béo, mày trúng quả à? – Đới Kha hỏi.
Cao Tử Ba đưa cho cậu một lon, cất kỹ tiền thối rồi đáp:
– Làm gì có.
Đới Kha bắt đầu ngờ vực hỏi:
– Thế thì mày lấy đâu ra tiền?
Cao Tử Ba bật nắp lon, tu một hơi rồi mới nói:
– Đại D, chẳng lẽ chỉ mày được có tiền, còn tao thì không chắc?
– Tao vừa mất năm mươi tệ. – Đới Kha lạnh lùng đáp.
Cao Tử Ba đang tuổi dậy thì, mặt không chỉ bóng nhờn mà còn lấm tấm mụn – có ví cậu ta là bánh đúc thì cũng phải là loại có nhân đậu đỏ.
– Mày mất năm mươi tệ thì liên quan gì đến tao?
– Hôm qua mày có đến nhà tao. – Đới Kha đáp.
– Hôm qua chỉ có một mình tao đến nhà mày chắc? – Cao Tử Ba vặn lại.
Đới Kha cố vắt óc nhớ lại xem hôm qua Cao Tử Ba đã làm những gì, nhưng chẳng có chút ấn tượng nào, vì cậu còn mải mê khoe cái máy PSP của mình, hơi đâu mà để ý đến người khác.
Đới Kha vẫn chưa hết nghi ngờ. Lon bia dứa kia trong mắt cậu cứ như thể lên men quá đà, uống được vài ngụm là cậu liền “bỏ quên” nó bên cạnh bàn bi-a.
Sáu giờ chiều, Đới Kha mới quay về tiệm.
Ở sảnh trước tiệm Ngỗng quay Tứ Hải không thấy bóng dáng Lương Mạn Thu. A Liên đang bận rộn thu tiền và dọn bàn, còn Đới Tứ Hải đang chặt nốt con ngỗng quay cuối cùng. Chỉ ba nhát dao là bụng ngỗng đã mở ra, nước cốt từ bụng ngỗng chảy ào ào vào chậu hứng, trở thành thứ nước sốt trộn cơm tuyệt hảo.
Hai người lớn bận tối mắt tối mũi.
Đới Tứ Hải xử lý xong con ngỗng quay cuối cùng, lớn tiếng hỏi:
– Đại D, Tiểu Thu đâu rồi?
– Con làm sao biết được? – Đới Kha đáp.
– Đến bữa trưa cũng không về ăn, hai đứa không đi cùng nhau à? – Đới Tứ Hải thắc mắc.
– Ai thèm đi cùng con cún còi đó. – Đới Kha gắt lại.
Đới Tứ Hải nhận ra có điều bất thường. Lương Mạn Thu xưa nay vốn hiểu chuyện ngoan ngoãn, chưa bao giờ lẳng lặng tự ý chạy đi chơi, càng không bao giờ đến giờ ăn cơm mà chưa thấy về.
– Hôm nay Tiểu Thu không ở cùng con cả ngày à?
Đới Kha coi như gió thoảng bên tai, với tay lấy điều khiển ở quầy thu ngân chuyển kênh.
Đới Tứ Hải từ khu bếp bước ra, đứng trước mặt Đới Kha. Lúc này, ông đã thấp hơn cậu một đoạn.
– Ba đang hỏi con đấy.
– Con không đi cùng nó.
– Rốt cuộc Tiểu Thu đã đi đâu?
Câu hỏi lại quay về vạch xuất phát, vẫn chỉ là lời Đới Tứ Hải tự nói với chính mình.
A Liên là người lớn nên nhạy bén hơn Đới Kha – cậu thiếu niên chỉ được cái cao xác chứ chẳng tinh ý. Cô cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô đặt giẻ lau xuống, quay lại bên quầy thu ngân, nhìn danh bạ điện thoại dán trên tường tìm số nhà họ Kim.
– Để em gọi cho Linh Heo hỏi thử xem.
Đới Kha liếc nhìn bóng lưng A Liên, tim cậu như bị ai đó bóp chặt, toàn thân căng cứng, có chút bải hoải.
Điện thoại được kết nối.
– A lô, có phải nhà Kim Linh không ạ? Em là cô của Lương Mạn Thu, người làm trong tiệm Ngỗng quay Tứ Hải đây ạ… Vâng, vâng… – A Liên không hiểu sao thấy hơi ngượng ngùng. – Hôm nay Tiểu Thu có qua tìm anh chị em nhà nó chơi không ạ? Ồ, không có ạ… Vâng, cảm ơn chị nhé.
A Liên lắc đầu với Đới Tứ Hải.
– Tiểu Thu không qua tìm chị em nhà họ Kim.
– Còn số điện thoại bạn cùng lớp nào của con bé không? – Đới Tứ Hải hỏi.
A Liên nhìn lướt qua danh bạ một lượt.
– Không có, con bé hình như chẳng bao giờ gọi đi đâu cả, toàn là bạn học gọi đến hỏi bài tập làm đến đâu rồi thôi.
Cô lo lắng hỏi:
– Anh Hải, làm sao bây giờ? Có cần báo cảnh sát không ạ?
Đới Kha cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình ti vi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.