A Liên ở lại trông tiệm phòng khi Lương Mạn Thu quay về không tìm thấy ai. Hai ba con Đới Tứ Hải về nhà cũng không thấy người đâu, chỉ thấy nhà cửa bừa bộn, tan hoang.
Đới Tứ Hải lờ mờ đoán ra chuyện gì đó.
– Lại đánh nhau hả? Bày bừa ra thế này?
Đới Kha không nói tiếng nào.
– Con ở nhà dọn dẹp cho gọn gàng, đừng chạy lung tung nữa. Em về thì gọi điện cho ba.
Đới Tứ Hải dặn dò một câu rồi vội vã lái xe đến đồn cảnh sát Thúy Điền báo án.
– Anh Hải, ngọn gió nào lại đưa anh tới đây thế? – Chương Thụ Kỳ vừa hay là người tiếp Đới Tứ Hải.
Năm đó thủ tục nhận nuôi Lương Mạn Thu khá lằng nhằng, chính Chương Thụ Kỳ đã hết lòng giúp đỡ giải quyết ổn thỏa. Sau đó, Đới Tứ Hải lấy cớ giao đồ ăn để qua lại thăm hỏi, dần dà trở nên thân thiết như anh em với Chương Thụ Kỳ, thỉnh thoảng còn cùng nhau đi ăn khuya, nhậu nhẹt.
Đới Tứ Hải mồ hôi nhễ nhại, cũng chẳng buồn lau.
– Tiểu Thu mất tích rồi.
– Tiểu Thu lại mất tích? – Chương Thụ Kỳ sững người một lúc. Hai năm trước, khi Lương Mạn Thu trốn khỏi trung tâm bảo trợ xã hội, Giám đốc chỗ đó cũng đã đến đồn Thúy Điền báo án. – Anh Hải đừng vội, ngồi xuống từ từ nói rõ xem nào.
Chương Thụ Kỳ nghe Đới Tứ Hải kể xong rồi tóm tắt lại:
– Đại D và Tiểu Thu trưa nay đều không đến tiệm ăn cơm. Đại D có gọi điện nói là đi chơi với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745161/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.