Đới Tứ Hải lái xe về thôn Sơn Vĩ, tìm đến căn nhà cũ của Lương Mạn Thu. Dù Chương Thụ Kỳ đã nhờ cảnh sát địa phương qua kiểm tra và xác nhận Lương Mạn Thu không hề về đó, nhưng ông vẫn không yên tâm, nhỡ đâu cô bé cố tình trốn kỹ trong nhà thì sao.
Nhà Lương Mạn Thu nổi bật vì sự tồi tàn. Trong khi các nhà hàng xóm xung quanh ít nhất đã xây lên hai tầng, trát vữa tường ngoài, thì nhà cô bé vẫn chỉ là căn nhà cấp bốn xây bằng gạch đỏ, bỏ hoang đã lâu, sân vườn um tùm cỏ dại. Đới Kha vốn cao, chỉ cần nhún người nhảy lên là nhìn được vào trong, cậu định bám vào tường rào trèo vào. Người ngăn cậu lại không phải Đới Tứ Hải, mà là một người hàng xóm. Đới Kha đành nhảy xuống, phủi bụi trên tay.
– Hai người tìm ai thế? – Người phụ nữ mà Lương Mạn Thu phải gọi là thím lên tiếng hỏi.
Đới Tứ Hải đáp:
– Cho hỏi Tiểu Thu có về không ạ?
Người phụ nữ kia nói:
– Tiểu Thu ấy à? Nghe nói nó chuyển tới Hải Thành rồi, lâu lắm không thấy về, cũng phải hai, ba năm rồi đấy.
Đới Tứ Hải vẫn chưa bỏ cuộc:
– Vậy mấy hôm nay chị cũng không thấy con bé về ạ?
Trong mắt người phụ nữ, câu hỏi này rõ ràng là thừa.
– Hai người là gì của con bé?
Đới Tứ Hải đáp:
– Chúng tôi từ Hải Thành tới.
Người phụ nữ sực nhớ ra, bèn bảo:
– À, vậy cậu chính là người bác ở Hải Thành của nó đây mà.
Đới Tứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745162/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.