Đới Tứ Hải lái xe về thôn Sơn Vĩ, tìm đến căn nhà cũ của Lương Mạn Thu. Dù Chương Thụ Kỳ đã nhờ cảnh sát địa phương qua kiểm tra và xác nhận Lương Mạn Thu không hề về đó, nhưng ông vẫn không yên tâm, nhỡ đâu cô bé cố tình trốn kỹ trong nhà thì sao.
Nhà Lương Mạn Thu nổi bật vì sự tồi tàn. Trong khi các nhà hàng xóm xung quanh ít nhất đã xây lên hai tầng, trát vữa tường ngoài, thì nhà cô bé vẫn chỉ là căn nhà cấp bốn xây bằng gạch đỏ, bỏ hoang đã lâu, sân vườn um tùm cỏ dại. Đới Kha vốn cao, chỉ cần nhún người nhảy lên là nhìn được vào trong, cậu định bám vào tường rào trèo vào. Người ngăn cậu lại không phải Đới Tứ Hải, mà là một người hàng xóm. Đới Kha đành nhảy xuống, phủi bụi trên tay.
– Hai người tìm ai thế? – Người phụ nữ mà Lương Mạn Thu phải gọi là thím lên tiếng hỏi.
Đới Tứ Hải đáp:
– Cho hỏi Tiểu Thu có về không ạ?
Người phụ nữ kia nói:
– Tiểu Thu ấy à? Nghe nói nó chuyển tới Hải Thành rồi, lâu lắm không thấy về, cũng phải hai, ba năm rồi đấy.
Đới Tứ Hải vẫn chưa bỏ cuộc:
– Vậy mấy hôm nay chị cũng không thấy con bé về ạ?
Trong mắt người phụ nữ, câu hỏi này rõ ràng là thừa.
– Hai người là gì của con bé?
Đới Tứ Hải đáp:
– Chúng tôi từ Hải Thành tới.
Người phụ nữ sực nhớ ra, bèn bảo:
– À, vậy cậu chính là người bác ở Hải Thành của nó đây mà.
Đới Tứ Hải vừa định gật đầu thì điện thoại reo. Ông đi ra một góc nghe máy:
– A lô, anh Tiểu Kỳ.
Người phụ nữ đưa mắt đánh giá Đới Kha kỹ lưỡng, ánh mắt dò xét y như bao người lạ khác từng thắc mắc về tuổi thật của cậu. Đới Kha lúng túng bước sang một bên, cúi xuống nhìn vào trong qua lỗ thủng trên kính cửa sổ; bên trong chỉ có vài món đồ đạc cũ kỹ, tất cả đều phủ một lớp bụi dày. Cậu không biết Cún Còi đã từng ở phòng nào. Nắng lên, chiếu xuyên qua ô cửa sổ đối diện vào trong phòng. Đới Kha nhìn chằm chằm vào vệt sáng hồi lâu, đến lúc khẽ chớp mắt, trước mắt cậu dường như có một bóng đen lướt qua.
– Cún Còi? – Đới Kha buột miệng gọi, nhưng đáng tiếc, đó chỉ là ảo ảnh do hoa mắt.
Đừng nói là Cún Còi, ngay cả một con chuột cũng chẳng có.
– Cái gì cơ? – Giọng nói của Đới Tứ Hải kéo Đới Kha về thực tại. – Con bé chạy sang bên đó rồi à?
Đới Kha bước lại gần, hỏi:
– Là Cún Còi phải không ba?
– Tôi vừa mới đến thôn Sơn Vĩ tìm cô bé. – Đới Tứ Hải nói vào điện thoại. – Rồi, tôi quay về ngay đây, nhưng chắc cũng phải mất một lúc.
Chương Thụ Kỳ nói qua điện thoại:
– Anh lái xe chậm thôi, cẩn thận đấy, không cần vội đâu. Con bé đã vào đồn cảnh sát rồi thì anh cứ yên tâm, nó sẽ không chạy mất nữa đâu. Em sẽ nhờ đồng nghiệp trông nom nó cẩn thận.
Cơn mưa rào đêm qua lúc tạnh lúc mưa, kéo dài suốt đêm. Sáng sớm tỉnh dậy, tiết trời mùa hè oi ả bỗng có chút hơi thu, se se lạnh. Ở những nơi nhiều cây cối, nhiệt độ giảm càng rõ rệt. Lương Mạn Thu bị cái lạnh đánh thức, rồi nghe thấy tiếng chó sủa.
Một con chó cỏ màu đen đứng cách đó vài mét nhìn cô bé chằm chằm đầy cảnh giác. Có lẽ vì quá gầy nên bụng nó hóp lại, trông có chút dáng vẻ của giống chó săn mình dây. Ở thôn Sơn Vĩ chó thả rông chạy đầy đường, Lương Mạn Thu biết rõ cách đối phó nên chỉ hơi hoảng một chút chứ không la hét hay bỏ chạy.
Một người một chó đứng nhìn nhau chằm chằm qua vạt cỏ dại um tùm. Một lát sau, con chó đột nhiên cụp đầu xuống, quay người bỏ đi, hai hòn bi to tướng cũng lúc lắc theo cái đuôi của nó.
Lương Mạn Thu thở phào nhẹ nhõm, đôi vai rũ xuống. Cô bé xách hành lý của mình – một chiếc túi ni lông đỏ loại dày – chuẩn bị đi kiếm gì đó bỏ bụng. Nơi cô bé đang ở là một khu đất hoang ở ngoại ô, nằm sát một khu nhà tạm bợ. Chỗ này có bảy, tám cái ống cống bê tông bỏ không; đêm qua trời mưa, nó đã chui vào một cái để trú tạm.
Sau cả ngày lang thang, Lương Mạn Thu dường như đã thuộc làu đường đi lối lại quanh đây và dễ dàng lẻn vào nghĩa trang Thanh Sơn. Vì không phải tiết Thanh Minh hay Trùng Dương nên người đến viếng mộ khá ít, đồ cúng cũng chẳng có nhiều, chỉ miễn cưỡng đủ cho Lương Mạn Thu lấp đầy cái bụng rỗng. Cô bé không lấy đi hết tất cả, ít nhất cũng để lại một món. Trước khi lấy gì, nó đều chắp tay vái người đã khuất để xin phép.
Hôm nay, Lương Mạn Thu tìm được một ngôi mộ mới, đồ cúng trên đó không bị mưa làm hỏng. Người nằm dưới mộ là một cô gái, qua đời ba năm trước khi mới mười chín tuổi. Bức ảnh trên bia mộ vẫn chưa phai màu, lộ ra gương mặt ưa nhìn, thanh tú. Cô bé chắp hai tay lại thành tâm khấn vái, rồi nhặt một quả táo lên xem có bị sâu không. Thấy không sao, nó lấy vạt áo lau khô nước mưa trên vỏ rồi cắn một miếng rõ to.
Ừm, vừa giòn vừa ngọt, ngon thật! Đồ cúng cho người chết mà còn ngon hơn cả đồ người sống ăn.
Lương Mạn Thu vừa ngậm quả táo trong miệng, vừa nhặt thêm một quả trong số bốn quả còn lại cho vào túi ni lông. Xong xuôi, cô bé định bỏ quả táo mọng nước đang ăn dở ra khỏi miệng để rời đi.
– Cậu đang làm gì đấy! – Đột nhiên có tiếng con trai quát lên từ phía sau, giọng nói vẫn còn non nớt, chưa chín chắn.
Lương Mạn Thu quay lại nhìn theo hướng có tiếng nói. Một cậu con trai trạc tuổi Đới Kha xuất hiện ở đầu lối đi giữa hàng bia mộ. Cậu ta ăn mặc bảnh bao, tóc tai chải chuốt, trông có vẻ là con nhà có điều kiện.
– Sao lại ăn trộm đồ cúng! – Cậu con trai vừa hét vừa lao nhanh về phía cô.
Lương Mạn Thu sợ đến đánh rơi cả quả táo đang cầm, nhưng vẫn không quên vớ lấy túi đồ của mình rồi cắm đầu cắm cổ chạy. Nền đất còn ẩm ướt sau mưa nên rất trơn. Lương Mạn Thu chạy vội chạy vàng, may mà không bị ngã nhưng lại làm rơi mất một chiếc dép lê, cô bé cũng chẳng dám quay lại nhặt. Cậu con trai vẫn đuổi riết không tha, tiếng bước chân cứ bám riết phía sau lưng cô bé, dai như đỉa đói.
Lương Mạn Thu vừa thấp vừa chân ngắn, lại chỉ còn một chiếc dép lê nên chạy bước thấp bước cao, làm sao mà địch lại nổi cậu con trai vừa đi giày thể thao vừa sở hữu đôi chân dài kia. Cổ áo sau lưng đột nhiên bị túm giật lại, Lương Mạn Thu suýt nữa thì bị nhấc bổng lên.
Cậu con trai ghì cô xuống đất, chất vấn:
– Tại sao cậu lại ăn vụng táo của chị tớ?
Lương Mạn Thu nhìn xuống mấy ngón chân đang bấu chặt xuống đất, hai vai run rẩy co lại, lí nhí đáp:
– Tớ… tớ đói…
Cậu con trai nói:
– Dù có đói đến mấy thì cũng không thể tranh đồ ăn với người chết được.
Chẳng hiểu sao, Lương Mạn Thu lại cảm thấy trong giọng nói của cậu ta dường như có sự bất đắc dĩ nhiều hơn là tức giận, cứ như thể cô bé vừa gặp được một người tốt tính vậy. Cô bé rụt rè ngẩng đầu lên nhìn trộm cậu ta một cái. Phải công nhận, cậu con trai này trông rất ưa nhìn. Khác với vẻ đẹp trai đầy hoang dã của Đới Kha, cậu này lại trắng trẻo, thanh tú, toát lên vẻ tinh tế, còn Đới Kha thì giống một con mãnh thú chưa được thuần hóa hơn.
Lương Mạn Thu lí nhí nói:
– Còn một quả táo nữa, tớ… tớ trả lại là được chứ gì… Xin lỗi…
Cậu con trai không tỏ thái độ gì, chỉ hỏi:
– Nhà cậu ở đâu?
Lương Mạn Thu đột nhiên thấy sống mũi cay xè, vành mắt hoe đỏ:
– Tớ… tớ không có nhà…
Cô bé chỉ khóc đúng vào đêm đầu tiên bỏ nhà đi, đêm thứ hai thì chỉ còn lại tiếng sụt sịt, ban ngày tỉnh queo như thể không có chuyện gì cả… Mười ngày bà nội được cô đón đi chữa bệnh trước đây, Lương Mạn Thu cũng đã gắng gượng một mình như thế này.
Sự ồn ào ở đây đã thu hút sự chú ý của nhân viên tuần tra nghĩa trang. Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục áo sơ mi xám quần tây đen đi tới, hỏi:
– Hai đứa làm gì ở đây thế?
Cậu con trai chỉ vào Lương Mạn Thu, mách:
– Chú ơi, bạn này ăn vụng đồ cúng của chị con.
Hóa ra cái vẻ tốt tính mà Lương Mạn Thu cảm nhận được ban nãy hoàn toàn chỉ là ảo giác của cô bé mà thôi. Ăn vụng đồ cúng là chuyện rất kiêng kỵ, người ta tin rằng việc đó sẽ ảnh hưởng đến vận may. Người đàn ông trung niên sững người một lát, nhìn Lương Mạn Thu từ đầu đến chân, rồi lại nhìn xuống cái túi ni lông đỏ lép kẹp trên tay cô bé, hỏi:
– Con bé lấy những gì rồi?
– Táo ạ.
Ông chú vừa chìa tay về phía Lương Mạn Thu thì túi ni lông đã nằm gọn trong tay ông, cô bé cũng khá biết điều.
Trong túi ni lông, ngoài một quả táo còn có hai ba gói bánh quy bọc kín, không biết có phải cũng là đồ cúng không nữa.
Ông chú hỏi:
– Mày lấy mấy quả táo?
Cậu con trai đáp:
– Vốn có năm quả, bạn ấy lấy hai quả và ăn mất một quả rồi.
Số bốn là số không may, nên không thể để lại bốn quả táo được. Thấy Lương Mạn Thu có vẻ chưa thành niên, ông chú đành đưa cô bé đến đồn cảnh sát một chuyến để giao cho ba mẹ dạy bảo.
Tại đồn cảnh sát Thanh Sơn.
Chiếc xe quen thuộc của Đới Tứ Hải dừng lại ven đường trước cửa đồn, ngay sau một chiếc Mercedes. Từ chiếc xe sang trọng kia bước xuống một đôi nam nữ trung niên ăn mặc rất có gu.
A Liên đi xe buýt chậm hơn, chỉ đến sớm hơn Đới Tứ Hải vài phút. Đới Kha chưa kịp thắc mắc tại sao A Liên cứ hay giúp đỡ nhà bọn họ đã vội theo Đới Tứ Hải vào trong. Trước khi nhìn thấy Lương Mạn Thu bằng xương bằng thịt, lòng cậu vẫn trĩu nặng như treo đá tảng.
Đôi vợ chồng đi Mercedes kia cũng theo nhóm Đới Tứ Hải vào đồn cảnh sát, tới khu văn phòng và được cùng một cảnh sát khu vực tiếp đón.
Viên cảnh sát vừa nhìn trang phục hai bên đã nhanh chóng đoán ra, nói với đôi vợ chồng đi Mercedes:
– Anh chị là phụ huynh của Châu Thư Ngạn ạ?
Đôi vợ chồng nọ đáp họ là ba mẹ của Châu Thư Ngạn.
Đới Tứ Hải bắt gặp ánh mắt của viên cảnh sát, chủ động nói:
– Tôi là bác của Lương Mạn Thu.
Viên cảnh sát đáp:
– Tốt, vừa hay đến đủ cả rồi.
Vừa hay cái nỗi gì chứ?
Viên cảnh sát bảo vợ chồng họ Châu đợi một lát, rồi dẫn Đới Tứ Hải đến phòng thẩm vấn trước, để người nhà gặp lại đứa trẻ đi lạc.
Chương Thụ Kỳ, vừa là cảnh sát vừa là người quen của nhà họ Đới, đang ở trong đó cùng Lương Mạn Thu – một Lương Mạn Thu có chút khác lạ. Mái tóc vốn dài chấm eo giờ đã cắt ngắn, chỉ vừa che tai, quần áo lấm lem bẩn thỉu, còn luộm thuộm hơn cả lúc mới đến Hải Thành, trông y như một con nhỏ ăn mày. May mà trông không có vết thương rõ rệt nào ở bên ngoài.
Lương Mạn Thu vừa thấy Đới Kha liền cúi gằm mặt, lưng cong như con tôm, hai tay đè dưới đùi, mắt nhìn đôi dép lê màu vàng của mình.
Tảng đá trong lòng Đới Kha cuối cùng cũng rơi xuống, nhưng cậu chẳng thấy nhẹ nhõm chút nào. Cảm xúc khó tả cuộn lên trong lồ ng ngực, nghẹn lại khiến cậu không thở nổi.
Chương Thụ Kỳ ghé tai giải thích với Đới Tứ Hải:
– Hỏi rồi, không ai bắt nạt con bé cả. Nó tự đi cắt tóc, bán được 20 tệ, rồi bắt xe đến đây.
A Liên kinh ngạc:
– Hai mươi tệ á? Lừa con nít quá đi chứ, tóc của Tiểu Thu ít nhất cũng phải bán được năm mươi tệ.
Từ khóa “năm mươi tệ” như nhát dao đâm sâu vào lòng hai đương sự, Lương Mạn Thu và Đới Kha bất giác liếc trộm đối phương, ánh mắt chúng chạm phải nhau rồi vội vã tách ra.
A Liên ngồi sát lại định an ủi Lương Mạn Thu, nhưng cô bé khắp người bẩn thỉu, chỉ có mặt và tay mới được rửa sạch, thật sự không ôm nổi. A Liên nói:
– Tiểu Thu, sao con lại lặng lẽ chạy đến nơi xa thế này? Con xem bác Hải tìm con vất vả thế nào kìa.
Đầu Lương Mạn Thu cúi càng thấp hơn.
Đới Tứ Hải ngồi xuống phía bên kia Lương Mạn Thu, hỏi:
– Trước tiên nói cho bác biết, con có lấy năm mươi tệ của Đại D không?
Lương Mạn Thu lí nhí đáp, giọng như muỗi kêu nhưng rất kiên định:
– Không có ạ.
Đới Tứ Hải nói:
– Được, bác tin con là đứa trẻ ngoan, không tự tiện lấy đồ của người khác. Con không về nhà vì sợ anh lại đánh con à?
Lương Mạn Thu không đáp.
Đới Kha bị xét xử trước mặt mọi người, ấm ức nói:
– Thế nó không đánh con chắc?
Nói rồi, cậu giơ tay mình lên, chẳng biết là đang tố cáo hay làm nũng:
– Nó cào rách cả tay con rồi đây này…
Chương Thụ Kỳ dở khóc dở cười, Đới Kha trông cao to thế kia, dễ làm người ta tưởng chững chạc rồi, nhưng thực chất tính tình vẫn còn trẻ con lắm. Chương Thụ Kỳ kéo tay Đới Kha xuống:
– Còn chưa to bằng nốt muỗi đốt mà làm màu.
Đới Kha cãi:
– Nó còn lấy chậu sắt phang vào đầu em, đáy chậu lõm cả vào, chấn động não luôn rồi.
Lương Mạn Thu bắt đầu khóc thút thít, A Liên đành dùng mu bàn tay áp lên má cô bé, an ủi:
– Đừng khóc, không sao là tốt rồi, về nhà bác Hải sẽ phê bình anh.
Chẳng biết là bàn tay của A Liên đã trao cho Lương Mạn Thu sự dịu dàng khó nói, hay lời hứa hẹn đã chạm đến trái tim, hoặc cũng có thể là nỗi sợ hãi muộn màng ập tới khiến cô bé đột nhiên oà lên khóc nức nở:
– Con sợ… con đánh anh khờ luôn rồi…
Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, ai mà ngờ được Lương Mạn Thu không phải giận Đới Kha hiểu lầm mình trộm tiền, cũng không phải sợ cậu đánh, mà là lo Đới Kha bị mình đánh thành đứa khờ cơ chứ.
Chương Thụ Kỳ dè dặt hỏi:
– Tiểu Thu, em lo mình đánh Đại D khờ luôn nên mới không dám về nhà à?
Lương Mạn Thu vừa lau nước mắt vừa khóc nấc lên, như đang nấc cụt liên hồi. Nước mắt hoà với bụi bẩn chưa rửa sạch trên cánh tay, làm mặt mũi lại lem luốc cả ra. Có lẽ Lương Mạn Thu khóc dữ quá, lây sang cả Đới Kha, khiến khoé mắt cậu tự dưng đỏ hoe. Giọt nước mắt đầu tiên kể từ lúc có nhận thức lại rơi vì Lương Mạn Thu, Đới Kha xấu hổ vô cùng, vội quệt nhanh khoé mắt vào cánh tay, y như lúc lau mồ hôi khi chơi bóng.
Đới Kha vội quát:
– Mày mới khờ ấy, đồ Cún Còi khờ!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.