Tiền tiêu vặt của Đới Kha không nhiều nhưng trước giờ chưa từng thiếu. Gần đây cậu vừa dốc hết khoản tiền lớn tiết kiệm được để mua máy PSP nên hơi túng, năm mươi tệ này đối với cậu cực kỳ quan trọng. Mất một trăm tệ Đới Kha có thể tự nhủ mình xui, nhưng cậu tuyệt đối không cho phép ai trộm của mình dù chỉ một xu.
Đới Kha kể chuyện này cho Đới Tứ Hải nghe. Đới Tứ Hải trầm ngâm giây lát rồi bảo đợi lúc nào ba mẹ Cao Tử Ba đến mua thịt quay thì sẽ nhắc khéo với họ một tiếng.
Lương Mạn Thu hơi lo lắng hỏi:
– Bác ơi, lỡ như mãi mà họ không đến mua thì sao ạ?
Đới Tứ Hải trìu mến xoa đầu cô bé thật thà, bảo:
– Tiểu Thu cứ yên tâm, bác sẽ tìm cách cho ba mẹ thằng bé ấy biết chuyện này.
Lương Mạn Thu ngẫm ra có gì đó không ổn, lo lắng hỏi:
– Bác ơi, nhưng lỡ họ cứ khăng khăng là Cao Tử Ba không trộm thì sao ạ?
Đới Tứ Hải đáp:
– Vậy thì cũng đành chịu thôi. Ba mẹ thường vô thức tin rằng con mình là đứa trẻ ngoan. Người ngoài như chúng ta chỉ cần báo tin là được, còn chuyện dạy dỗ không tốt, xảy ra vấn đề gì thì cũng không phải chuyện của chúng ta.
Lương Mạn Thu cố gắng hiểu những lời Đới Tứ Hải nói, còn Đới Kha chỉ quan tâm đ ến khoản tiền bị mất của mình:
– Ba à, thế năm mươi tệ kia không đòi lại được ạ?
Ý cậu là năm mươi tệ mà Cao Tử Ba trộm lần đầu tiên.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745168/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.