🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Kim Linh trước giờ luôn vô tư xuề xòa, con trai hay con gái trong mắt cô bé dường như đều như nhau, ai cũng chơi chung được. Lương Mạn Thu thích nói chuyện với Kim Linh hơn là với Kim Minh cùng lớp.

Mỗi khi Đới Kha ra ngoài chơi, cậu sẽ giao quyền sử dụng PSP cho Lương Mạn Thu, nhưng cô bé phải tuân thủ nguyên tắc “ba không”: không xóa game và dữ liệu, không dùng hết pin, và không để Đới Tứ Hải phát hiện. Kim Linh cũng không mê chơi game, thường cùng Lương Mạn Thu xem phim bộ hoặc hoạt hình.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Chị Linh Heo ơi, chị nói thật đi, chị thấy anh em có đẹp trai không?

Kim Linh đáp:

– Nhìn nhiều quá rồi nên chẳng thấy có gì đặc biệt. Nhưng mà mấy con nhỏ lớp chị toàn bầu nó là hot boy khối đấy.

Lương Mạn Thu kinh ngạc:

– Anh ấy á?

Kim Linh nhìn chằm chằm vào cái PSP của Đới Kha:

– Ít nhất thì nó cũng là hot boy lớp nó. Ngăn bàn của nó thường xuyên có người nhét đồ ăn vặt với thư tình vào.

– Ghê vậy á… – Lương Mạn Thu ngập ngừng. – Thế anh ấy có ăn không?

Kim Linh không để ý, phải hỏi lại:

– Ăn gì cơ?

Lương Mạn Thu:

– Đồ ăn vặt mấy bạn nữ tặng ấy…

– Ý em là Đại D hả? Không biết nữa, hình như nó không hay ăn vặt lắm thì phải. – Kim Linh đáp.

Kim Linh khựng lại, rồi chỉ vào cái PSP vỗ tay cười ngặt nghẽo, rõ ràng tình tiết phim hấp dẫn hơn chuyện phiếm về Đới Kha nhiều. Lương Mạn Thu bỗng thấy chán ngán, cảm giác mình chẳng khác gì Đinh Lị Lị, cứ bám riết lấy bạn bè hỏi thăm chuyện đời tư của người khác.

Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh kết thúc trong yên ả, đồng hồ đếm ngược đến kỳ thi giữa kỳ bắt đầu khởi động.

Vừa quay lại trường sau kỳ nghỉ, Đinh Lị Lị thấy Lương Mạn Thu là sà ngay xuống bàn cô bé, hỏi:

– Lương Mạn Thu này, cậu nhắn lại với anh cậu chuyện tớ gọi điện chưa?

Lương Mạn Thu cúi đầu đọc sách, đáp gọn lỏn:

– Nhắn rồi.

Đinh Lị Lị khổ não:

– Sao anh ấy không gọi lại cho tớ? Ít nhất cũng phải gọi lại một cuộc chứ.

Lương Mạn Thu đáp:

– Tớ không biết.

Đinh Lị Lị đứng dậy nói:

– Để tớ qua lớp anh ấy hỏi thử xem.

Lương Mạn Thu tự dưng thấy căng thẳng, bèn nói:

– Không gọi lại thì ý tứ quá rõ ràng rồi còn gì.

Đinh Lị Lị hỏi:

– Cậu nói gì cơ?

Lương Mạn Thu đáp:

– Cậu đi đi.

Có lẽ Đinh Lị Lị chỉ không nghe rõ nên cũng không hỏi thêm, chạy vụt ra khỏi lớp.

Lương Mạn Thu bất giác đếm ngược thời gian Đinh Lị Lị quay về hỏi tội mình.

Nhưng Đinh Lị Lị chưa về thì Đới Kha đã đến.

Kim Minh oang oang gọi:

– Tiểu Thu ơi, anh Đại D đến tìm cậu kìa!

Ánh mắt cả lớp đồng loạt đổ dồn về phía Lương Mạn Thu khiến hai tai cô bé hơi nóng lên, cô bé vội chạy ra ngoài.

– Anh.

Đới Kha huơ quyển sách Sử lớp Sáu trong tay, bảo:

– Lương Mạn Thu, mày lấy nhầm sách của anh rồi.

– Để em xem lại.

Lương Mạn Thu quay về chỗ ngồi, lục trong cặp tìm được quyển sách Sử lớp Bảy, vội ôm sách chạy ra.

– Tối qua em giở sách của anh ra xem thử, không cẩn thận nên cất nhầm.

Đới Kha cầm lại cuốn sách Sử của mình, tiện tay dùng sách gõ nhẹ vào đầu Lương Mạn Thu một cái:

– Lần sau mà còn lấy nhầm thì tự mang lên trả anh đấy.

Lương Mạn Thu bất giác rụt đầu lại, xoa xoa đỉnh đầu:

– Chiều nay mới có tiết Sử nên em chưa biết.

Đới Kha cuộn tròn quyển sách lại, nhét vào túi quần đồng phục rồi bỏ đi.

– Anh! – Lương Mạn Thu gọi lớn hơn một chút, chạy lại gần cậu. Chuyện về tờ giấy nhắn và cuộc điện thoại đã đến đầu môi lại đành nuốt xuống. – Tan học nhớ đợi em nhé.

Đới Kha đáp:

– Hôm nay thứ Tư, đội bóng có buổi tập.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Mọi người tập đến hết tiết chín của khối Chín hả?

Đới Kha hỏi lại:

– Chi vậy?

Lương Mạn Thu nói:

– Em sẽ ở lại lớp làm bài tập, đợi khối Chín tan học thì qua tìm anh. Anh nhất định phải đợi em đó.

Đới Kha nói:

– Đánh bóng mệt lắm, còn sức đâu mà chở mày về.

Lương Mạn Thu bĩu môi, mặt đầy vẻ tủi thân, trông như giây sau sẽ òa khóc đến nơi:

– Anh…

Đới Kha tỏ vẻ lạnh lùng kiểu “có gọi tao là ba cũng vô ích” rồi quay người bỏ đi.

Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Đinh Lị Lị lên tầng trên tìm Đới Kha nhưng không gặp được, lúc về lớp lại chạm mặt cậu. Sự trùng hợp này khiến cô nàng phấn khích quá đà, không hề để ý đến sắc mặt của Đới Kha.

– Anh ơi, hôm Quốc Khánh em có gọi đến nhà anh, lúc đó em gái anh bảo anh chưa dậy. Sao anh không gọi lại cho em?

– Mày không thấy phiền hay gì? – Đới Kha cau mày, lách qua cô nàng rồi đi thẳng lên lầu, chẳng thèm ngoảnh lại.

Bị từ chối phũ phàng ngay trước mặt bạn cùng lớp, Đinh Lị Lị thấy hơi mất mặt, khóe miệng bất giác giật giật. Nhưng khi thấy sắc mặt Lương Mạn Thu hình như cũng chẳng khá hơn, cô nàng lại thấy lòng cân bằng trở lại – người ta đúng là sợ nhất bị so sánh. Đợi đến giờ ra chơi tiếp theo, cô nàng lại hăng hái như thường.

Với tư cách cán bộ lớp, Đinh Lị Lị cầm tờ đăng ký các môn thi đấu cho hội thao trường đến, chỉ vào mục 800 mét nữ còn trống cuối cùng, bảo:

– Lương Mạn Thu, cậu điền vào chỗ trống này đi.

Lương Mạn Thu thà viết bài văn tám trăm chữ còn hơn, lí nhí nói:

– Nhưng mà tớ chạy chậm lắm.

Đinh Lị Lị nói:

– Không sao, tớ còn đăng ký ném tạ nữa nè, còn chẳng biết có ném trúng chân mình không ấy chứ. Chủ yếu là góp mặt cho vui thôi mà.

Thế là cô nàng tự tiện cầm bút điền luôn tên Lương Mạn Thu vào.

– Cứ quyết định vậy nhé!

Lương Mạn Thu đã nói là làm, cô bé dành nguyên một tiết học để giải quyết hết đống bài tập, chuông vừa reo là co cẳng chạy ra nhà xe đợi Đới Kha.

Đám con trai đội bóng rổ mồ hôi nhễ nhại lững thững đi tới. Thấy Lương Mạn Thu, đứa nào đứa nấy đều nhìn cô bé với ánh mắt mờ ám, trêu chọc Đới Kha:

– Ồ hô, Đại D, mày còn một nhỏ em gái ở đây nữa này.

Quả nhiên, bên cạnh Đới Kha là Đinh Lị Lị đang lẽo đẽo đi theo.

Lương Mạn Thu cảm thấy công sức đợi cậu cả tiết học đã đổ sông đổ bể.

Nhà Đinh Lị Lị không cùng đường với khu Bích Lâm Hồng Đình nên cô nàng không đi theo ra tận nhà xe mà vẫy tay chào tạm biệt Đới Kha ngay đó.

Đới Kha ném quả bóng cho đồng đội, khoác cặp vào một bên vai rồi sải bước về phía Lương Mạn Thu.

Cô bé dùng mũi giày di di một viên sỏi nhỏ dưới đất, dáng vẻ ỉu xìu, càng nhìn lại càng thấy hợp với cái biệt danh Cún Còi.

Cô bé cúi đầu lí nhí nói:

– Em mà biết cậu ấy cũng đợi thì em đã chẳng thèm đợi.

– Anh bắt mày đợi chắc? – Giọng Đới Kha nghe vừa thờ ơ vừa hơi phũ phàng, cậu cúi người mở khóa xe đạp.

Lương Mạn Thu đành lái sang chuyện khác:

– Anh này, hội thao trường anh đăng ký môn gì thế?

Hội thao thường là sân khấu của đám học dốt, nên những dịp thế này chắc chắn không thể thiếu mặt Đới Kha.

Đới Kha đáp:

– 100 mét với 200 mét.

– Ôi anh đỉnh thật đấy! – Lương Mạn Thu thật lòng khen ngợi, rồi mới tiu nghỉu nói với khuôn mặt méo xệch. – Em phải chạy 800 mét.

Một tuần Đới Kha có hai tiết Thể dục trùng với giờ của Lương Mạn Thu nhưng cậu gần như chưa bao giờ thấy cô bé vận động. Hồi nhỏ cô bé gầy nhẳng, hai năm gần đây có da có thịt hơn nên trông cũng phúc hậu hẳn.

Lương Mạn Thu cuống lên:

– Em làm sao mà chạy nổi.

Đới Kha đáp:

– Thế thì bò đi.

– Mất mặt chết đi được…

Đới Kha leo lên xe, rồi chống một chân xuống đất đợi cô bé ngồi lên như mọi khi.

Những lúc mặc quần thể dục, Lương Mạn Thu sẽ ngồi dạng chân lên yên sau. Cô bé sắp sửa ngồi xuống thì suýt ngã xuống đất vì Đới Kha chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ đạp xe nhích lên trước nửa mét.

Cậu ngoảnh đầu lại, cười có phần gian xảo, nói:

– Lương Mạn Thu, anh bày cho mày cách này nhé. Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày tan học anh sẽ đạp xe còn mày chạy theo, đảm bảo đến hôm hội thao mày sẽ chạy ngon ơ hết 800 mét cho xem.

Dứt lời, Đới Kha đã phóng đi như tên b ắn ra khỏi nhà xe.

– Anh đợi em với!

Lương Mạn Thu đeo hai cái cặp, còn chưa kịp luyện chạy bình thường đã bất đắc dĩ phải nhảy cóc sang chạy bộ mang vật nặng.

– Cặp nặng quá anh…

Lương Mạn Thu như được quay về cái năm Đới Kha dắt tay cô bé chạy trốn khỏi trung tâm bảo trợ xã hội. Khung cảnh xung quanh trong ký ức đã nhòa đi, chỉ còn sự kiện ngày ấy là khắc sâu. Cậu bé nắm tay Lương Mạn Thu chạy ngày nào giờ như hòa vào khung cảnh hiện tại, biến thành một cậu choai choai phởn phơ trên chiếc xe đạp.

Đới Kha đợi cô bé một lát ở ngã tư đường, đạp một chân lên cọc chắn đường, nhận lấy cả hai cái cặp sách đeo lên vai, nhưng vẫn bắt Lương Mạn Thu chạy bộ theo sau.

Cậu còn ngoảnh lại phán một câu quen thuộc:

– Chạy nhanh lên xem nào, bộ chưa ăn cơm hả?

Chẳng biết có phải vì giấc mơ kia không mà dạo này, mỗi lần Đới Kha nhìn Lương Mạn Thu, cậu lại luôn chú ý đến những điểm khác lạ so với trước đây, khiến bao công sức cố gắng giữ khoảng cách cả ngày trời đều đổ sông đổ bể. Ví dụ như lồ ng ngực phập phồng theo từng nhịp thở của cô bé, hay đôi gò má hây hây hồng, hoặc là tiếng gọi “anh ơi” cứ vang vọng mãi từ sâu thẳm ký ức.

Đới Kha ra sức guồng chân đạp xe như điên hòng xả hết năng lượng dư thừa, để thoát khỏi sự bứt rứt trong lòng.

– Anh chờ em với!

Nhưng rõ ràng Lương Mạn Thu đâu còn gọi cậu là “anh ơi” nữa.

Lương Mạn Thu về đến tiệm, chống tay lên đầu gối thở hổn hển, gò má đỏ bừng lấm tấm mồ hôi, trông như một trái táo chín mọng còn đọng sương mai. Đới Kha dựng đại chiếc xe đạp vào gốc đa gần đó, xách hai cái cặp lên, buông lời cảnh cáo:

– Tiết Thể dục lần tới mà còn để anh bắt gặp mày trốn tập nữa thì mày chết chắc.

Lương Mạn Thu chống hông đi vào bếp rửa tay, lẩm bẩm:

– Em làm sao mà bì được với anh…

Đới Kha cũng bước tới, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể thấy lồ ng ngực cô bé đang phập phồng. Một chiếc cúc áo trên cổ bị bung ra, để lộ lấp ló chiếc áo lá màu hồng bên trong, chiếc nơ xinh xắn trên cổ cô bé dường như đang dụ dỗ cậu phạm tội. Trong lòng cậu luôn có một thôi thúc muốn phá hủy, muốn giật tung sợi dây mảnh dẻ ấy ra.

Lương Mạn Thu đột ngột quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cậu, nói:

– Anh ơi, tiết Thể dục lần tới anh có thể chạy kèm em giống như hôm nay không? Hễ chạy một mình là em lại thấy mình chẳng thể nào chạy tiếp được.

Đới Kha nghi ngờ Lương Mạn Thu đã gắn thiết bị theo dõi vào đầu mình, cứ lần nào cậu nhìn cái nơ hơi lâu một chút là y như rằng bắt gặp ngay ánh mắt của cô bé. Cậu vội nhìn sang hướng khác, đáp:

– Anh chuyên chạy nước rút chứ có phải chạy bền đâu.

Đới Kha bước ra khỏi bếp, lướt qua Đới Tứ Hải đang xới cơm, lao thẳng ra ngoài dắt chiếc xe đạp của mình đi.

Đới Tứ Hải hỏi với theo:

– Sắp ăn cơm rồi mà còn đi đâu đấy?

– Con chưa đói, ra ngoài đạp xe thêm lúc nữa.

Đới Kha leo lên xe, đứng hẳn trên bàn đạp, phóng một mạch khỏi tiệm. Đến lúc Lương Mạn Thu chạy ra thì chỉ còn thấy một bóng lưng mờ ảo, nhỏ dần rồi mất hút.

– Anh ấy lạ thật đấy. – Lương Mạn Thu lẩm bẩm rồi quay vào nhà lấy cái ly riêng của mình ra rót nước uống.

A Liên cũng lấy làm lạ:

– Nó chưa đói thật à? Hôm nay về muộn thế chắc lại đi đánh bóng chứ gì?

Đới Tứ Hải nhớ lại bộ chăn ga bẩn hôm sau ngày khai giảng, đành lắc đầu bất lực bảo:

– Thôi cứ để nó ra ngoài vận động cho tiêu bớt năng lượng thừa cũng được.

Đến tiết Thể dục tiếp theo, Lương Mạn Thu không mang vở theo để ôn bài nữa, mà nghiêm túc ra sân luyện tập chạy 800 mét. Đường chạy điền kinh dài 200 mét một vòng, khoảng sân cỏ ở giữa là nửa sân bóng đá, vòng ngoài có bốn sân bóng rổ, Đới Kha thường chơi bóng ở một trong những sân đó.

Lương Mạn Thu đưa mắt ra hiệu cho Đới Kha mấy lần nhưng cậu đều lờ đi, xem ra đúng là cậu chẳng có ý định chạy kèm cô bé thật.

Đã hết giờ tập luyện chung, trên đường chạy chỉ còn mỗi mình Lương Mạn Thu đang lẻ loi chạy những bước chậm chạp, có khi chỉ nhanh hơn đi bộ một tẹo. Mỗi lần chạy ngang qua sân bóng rổ, cô lại nghe tiếng Đới Kha vọng tới:

– Chạy nhanh lên xem nào, bộ chưa ăn cơm hả?

– Anh, anh chạy cùng em đi mà. – Vừa thấy Đới Kha giơ quả bóng lên dọa ném về phía mình, Lương Mạn Thu đành phải co giò tăng tốc, chạy bán sống bán chết.

Có đứa bạn cùng lớp trêu:

– Đại D, nhỏ em gái này của mày xinh hơn nhỏ kia nhiều.

Một đứa khác thêm vào:

– Nhỏ này mới là em gái Đại D chính hiệu nhá.

Một thằng con trai đứng cạnh Đới Kha liền eo éo giả giọng gái, làm bộ e thẹn dựa vào người cậu, gọi:

– Anh~ Anh chạy cùng em đi mà~

Cả đám xung quanh được trận cười nghiêng ngả. Nhại giọng người khác luôn là một trong những trò nghịch ngợm ưa thích của đám con trai, dù không phải là Cao Tử Ba thì cũng có đứa khác bắt chước với cái giọng õng ẹo.

Đới Kha huých mạnh cùi chỏ vào đứa vừa xán lại gần, rồi ném thẳng quả bóng vào hai đứa còn lại, quát:

– Còn muốn chơi nữa không hả?

Mấy đứa hóng chuyện vội né ra rồi thì thầm với nhau:

– Cẩn thận chút, đừng có nói giỡn về nhỏ em gái này.

Trời giữa tháng Mười âm u nhưng tiết trời vẫn còn hơi oi bức.

Lương Mạn Thu chạy được hơn nửa vòng, sân bóng rổ lại hiện ra trước mắt.

Nhưng bóng dáng nhanh nhẹn, hoạt bát của Đới Kha trước mắt cô bé lại càng lúc càng mờ nhạt và tối tăm. Ngay sau đó, tai Lương Mạn Thu bỗng ù đi, mắt tối sầm lại rồi cô bé ngã khuỵu xuống.

Khi ngã xuống, Lương Mạn Thu vẫn còn ý thức nhưng không dậy nổi, cô bé thấy cứ nằm im thế này lại dễ chịu hơn, dù mặt đường chạy hơi nóng rát…

Bên tai vang lên tiếng bước chân dồn dập; có người chạy tới đỡ cô bé dậy, vừa gọi tên cô bé vừa vỗ nhẹ lên má.

Sau đó, Lương Mạn Thu được ai đó cõng lên lưng, và rồi cơ thể cô bé xóc nảy theo từng bước chạy của người nọ tới phòng y tế của trường.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.