Kim Linh trước giờ luôn vô tư xuề xòa, con trai hay con gái trong mắt cô bé dường như đều như nhau, ai cũng chơi chung được. Lương Mạn Thu thích nói chuyện với Kim Linh hơn là với Kim Minh cùng lớp.
Mỗi khi Đới Kha ra ngoài chơi, cậu sẽ giao quyền sử dụng PSP cho Lương Mạn Thu, nhưng cô bé phải tuân thủ nguyên tắc “ba không”: không xóa game và dữ liệu, không dùng hết pin, và không để Đới Tứ Hải phát hiện. Kim Linh cũng không mê chơi game, thường cùng Lương Mạn Thu xem phim bộ hoặc hoạt hình.
Lương Mạn Thu hỏi:
– Chị Linh Heo ơi, chị nói thật đi, chị thấy anh em có đẹp trai không?
Kim Linh đáp:
– Nhìn nhiều quá rồi nên chẳng thấy có gì đặc biệt. Nhưng mà mấy con nhỏ lớp chị toàn bầu nó là hot boy khối đấy.
Lương Mạn Thu kinh ngạc:
– Anh ấy á?
Kim Linh nhìn chằm chằm vào cái PSP của Đới Kha:
– Ít nhất thì nó cũng là hot boy lớp nó. Ngăn bàn của nó thường xuyên có người nhét đồ ăn vặt với thư tình vào.
– Ghê vậy á… – Lương Mạn Thu ngập ngừng. – Thế anh ấy có ăn không?
Kim Linh không để ý, phải hỏi lại:
– Ăn gì cơ?
Lương Mạn Thu:
– Đồ ăn vặt mấy bạn nữ tặng ấy…
– Ý em là Đại D hả? Không biết nữa, hình như nó không hay ăn vặt lắm thì phải. – Kim Linh đáp.
Kim Linh khựng lại, rồi chỉ vào cái PSP vỗ tay cười ngặt nghẽo, rõ ràng tình tiết phim hấp dẫn hơn chuyện phiếm về Đới Kha nhiều. Lương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745172/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.