Bữa tối kéo dài lê thê mãi mới xong. Lương Mạn Thu đợi đến khi A Liên một mình vào bếp rửa chén rồi mới bưng chén không đi theo vào.
– Cô A Liên ơi… – Lương Mạn Thu hơi ngại ngùng, bởi lần trước chuyện mua áo lá là do A Liên để ý thấy rồi chủ động đề nghị, còn lần này thì cô bé buộc phải tự mình mở lời.
– Tiểu Thu, sao thế con? – A Liên quay đầu nhận lấy cái chén không từ tay Lương Mạn Thu. Từ lúc cô bé lên cấp Hai, cả hai người lớn đều ít nhiều giảm bớt việc nhà cho cô bé, bởi chương trình học bảy môn đúng là một thử thách không nhỏ.
– Con… con tới tháng rồi ạ, vừa phải mượn tiền anh mua đồ, cô có thể… nói bác… – Lương Mạn Thu càng nói càng luống cuống, chỉ biết cười trừ đầy ngượng nghịu.
A Liên hơi sững người, rồi mỉm cười vừa ngạc nhiên vừa tốt bụng hỏi:
– Con muốn xin bác cho con thêm chút tiền tiêu vặt để mua băng vệ sinh, đúng không?
Lương Mạn Thu gật đầu, khe khẽ thở phào nhẹ nhõm.
A Liên nói:
– Trước cô cũng định bảo con là nếu tới tháng thì cứ nói với cô một tiếng để cô chuẩn bị giúp cho. Mà bận quá nên cô quên khuấy đi mất, cũng không ngờ con lại lớn nhanh thế.
Lương Mạn Thu đáp:
– Hồi lớp Sáu lớp con đã có bạn bị rồi ạ.
A Liên hỏi:
– Có khó chịu lắm không con?
Lương Mạn Thu đáp:
– Con bị đau bụng ạ.
A Liên vội vàng rửa nốt chỗ chén còn lại, rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745174/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.