Hội thao kéo dài hai ngày, lại liền kề cuối tuần, thành ra học sinh được nghỉ liền tù tì bốn ngày. Từ sau lễ Quốc Khánh cho đến tận Tết Dương lịch chẳng có thêm kỳ nghỉ nào, nên bốn ngày này cũng xem như một niềm an ủi nho nhỏ cho đám học trò.
Chỉ trong một ngày, Đới Kha đã phải thi đấu hai cự ly ngắn và chạy thêm một cự ly trung bình dài, tiêu hao không ít thể lực, khiến cơ bắp phải vận động với cường độ cao. Dù đang tuổi xuân phơi phới, sức lực dồi dào, nhưng cũng khó tránh khỏi cảm giác đau mỏi khắp người.
Về đến nhà, Đới Kha lấy ba miếng thảm xốp ghép lại trải ra sàn rồi nằm sấp xuống, ngoảnh đầu bảo Lương Mạn Thu:
– Lại đây giẫm chân cho anh.
Lương Mạn Thu ngớ người:
– Anh, em có nghe nhầm không? Là giẫm theo đúng nghĩa đen ấy ạ?
Đới Kha đáp:
– Chẳng phải mày học giỏi Văn lắm sao?
Lương Mạn Thu lo lắng:
– Nhưng mà em sợ giẫm gãy xương anh mất…
Đới Kha bật cười:
– Mày thì được mấy ký lô chứ.
Lương Mạn Thu bĩu môi:
– Thế mà hồi trước anh chê em nặng đấy.
Đới Kha tỉnh bơ:
– Anh nói hồi nào?
Lương Mạn Thu chẳng biết cậu giả vờ hay quên thật, cũng lười đôi co thêm. Chân của Đới Kha rất cân đối, cơ bắp săn chắc, đường nét rõ ràng, chứ không khẳng khiu như chân Kim Minh.
Cô bé hỏi:
– Có cần cởi dép ra không anh?
Đới Kha làu bàu:
– Hỏi thừa, đế dép không bẩn chắc?
Ngay bên cạnh là chiếc thang dẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745176/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.