Đới Kha bất chợt hoảng hốt, cảm giác như máu toàn thân đang chảy ngược về tim.
– Thư tình hả?
Lương Mạn Thu đáp:
– Em chưa xem, không biết nữa.
– Để anh xem hộ cho. – Đới Kha giật phắt lấy, định bóc ra.
– Trả lại cho em!
– Không trả.
Lương Mạn Thu vươn tay muốn với lấy, nhưng chiều cao có hạn, dù Đới Kha đang ngồi, cô bé có nhảy lên cũng chẳng chạm tới được bàn tay giơ cao của cậu.
– Anh…
Đới Kha huơ huơ lá thư trong tay:
– Người còn chưa cao bằng học sinh cấp Một đã đòi học đòi yêu đương.
Lương Mạn Thu bĩu môi, chợt nảy ra một ý, bèn lôi hết xấp thư tình vừa nhét vào ba lô cậu ra. Cô bé lùi lại một bước, uy hiếp:
– Anh không trả em thì em cũng không đưa mấy lá thư này cho anh nữa.
Ai ngờ Đới Kha chỉ ném lại một chữ:
– Tùy.
Đới Kha đã nhận thư tình từ hồi Tiểu học, thư nặc danh có, thư ghi tên cũng có, nhiều không đếm xuể. Thư tình cậu nhận lúc nào cũng nhiều như rau hẹ sau mưa, cắt lứa này lại mọc lứa khác.
Lời đe dọa mất tác dụng, Lương Mạn Thu không phục, nói cứng:
– Em không đưa cho anh thật đấy.
Đới Kha gấp lá thư của Lương Mạn Thu lại, nhét vào túi quần, vỗ vỗ mấy cái rồi bảo:
– Về nhà thôi.
Lương Mạn Thu cầm xấp thư không phải của mình, khó xử nói:
– Anh, hay là chúng mình đổi lại đi.
– Có đi không thì bảo? – Đới Kha đặt một chân lên bàn đạp, chuẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745177/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.