Không khí nặng nề bao trùm tiệm Ngỗng quay Tứ Hải. Đới Kha biết tỏng chuyện này chẳng liên quan gì đến tiết trời se lạnh hay sắc trời u ám, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó bất thường.
Lương Mạn Thu tránh nhìn cậu, chẳng còn ríu rít gọi anh này anh nọ ngọt ngào như mọi khi, thay vào đó là vẻ mặt chuyên chú như thể muốn lau chiếc bàn cho bóng loáng đến soi gương được.
Đới Kha đi ngang qua Lương Mạn Thu, khẽ chạm mu bàn tay vào khuỷu tay cô bé, thì thầm hỏi:
– Vụ gì thế?
– Anh, em… – Lương Mạn Thu trề môi, đôi mắt trông như hai trái nho ướt, vừa tròn xoe vừa long lanh ẩm ướt.
Đới Kha chợt có linh cảm chẳng lành.
– Đại D, bây qua đây. – Đới Tứ Hải nói vọng ra từ trong bếp. – Mạn Thu, con đừng nói gì hết.
Đới Kha tưởng lại bị gọi đi giao đồ ăn nên chẳng chút đề phòng mà bước tới.
Trên quầy bếp chẳng thấy hộp đồ ăn cần giao đâu, đồ ăn trên khay cũng vơi đi gần hết, rõ ràng đã đến lúc chuẩn bị dọn hàng từ lâu.
Đới Tứ Hải cởi tạp dề, bước ra khỏi bếp rồi đi thẳng tới quầy thu ngân. A Liên gẩy nhẹ chiếc chìa khóa còn cắm trên ngăn kéo, ra hiệu nhắc ông nhớ khóa lại, rồi ăn ý đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Đới Tứ Hải mở ngăn kéo có khóa ra. Bên trong ngăn đựng tiền lẻ, một chiếc PSP màu đen đang nằm chình ình. Ông cầm nó lên lắc lắc, hỏi:
– Có nhận ra không?
Mắt Đới Kha
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745178/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.