🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Không khí nặng nề bao trùm tiệm Ngỗng quay Tứ Hải. Đới Kha biết tỏng chuyện này chẳng liên quan gì đến tiết trời se lạnh hay sắc trời u ám, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó bất thường.

Lương Mạn Thu tránh nhìn cậu, chẳng còn ríu rít gọi anh này anh nọ ngọt ngào như mọi khi, thay vào đó là vẻ mặt chuyên chú như thể muốn lau chiếc bàn cho bóng loáng đến soi gương được.

Đới Kha đi ngang qua Lương Mạn Thu, khẽ chạm mu bàn tay vào khuỷu tay cô bé, thì thầm hỏi:

– Vụ gì thế?

– Anh, em… – Lương Mạn Thu trề môi, đôi mắt trông như hai trái nho ướt, vừa tròn xoe vừa long lanh ẩm ướt.

Đới Kha chợt có linh cảm chẳng lành.

– Đại D, bây qua đây. – Đới Tứ Hải nói vọng ra từ trong bếp. – Mạn Thu, con đừng nói gì hết.

Đới Kha tưởng lại bị gọi đi giao đồ ăn nên chẳng chút đề phòng mà bước tới.

Trên quầy bếp chẳng thấy hộp đồ ăn cần giao đâu, đồ ăn trên khay cũng vơi đi gần hết, rõ ràng đã đến lúc chuẩn bị dọn hàng từ lâu.

Đới Tứ Hải cởi tạp dề, bước ra khỏi bếp rồi đi thẳng tới quầy thu ngân. A Liên gẩy nhẹ chiếc chìa khóa còn cắm trên ngăn kéo, ra hiệu nhắc ông nhớ khóa lại, rồi ăn ý đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Đới Tứ Hải mở ngăn kéo có khóa ra. Bên trong ngăn đựng tiền lẻ, một chiếc PSP màu đen đang nằm chình ình. Ông cầm nó lên lắc lắc, hỏi:

– Có nhận ra không?

Mắt Đới Kha chợt trợn lớn, cậu quay phắt lại định tìm Lương Mạn Thu hỏi tội.

Đới Tứ Hải lập tức cắt ngang:

– Đừng nhìn đi đâu hết, nhìn ba này.

Đới Kha đút hai tay vào túi quần, cụp mắt nhìn xuống đất, lại trở về vẻ mặt lạnh lùng bất cần.

– Trả lời tử tế câu hỏi của ba thì con vẫn còn cơ hội lấy nó về. – Đới Tứ Hải đẩy ngăn kéo vào, khóa kỹ rồi đút chìa khóa vào túi. – Mua hết bao nhiêu tiền?

Đới Kha đáp:

– 1100 tệ.

– Toàn bộ là tiền của con à?

– Dạ.

Đới Tứ Hải nhẩm tính số tiền mừng tuổi và tiền tiêu vặt của Đới Kha, thấy cũng tàm tạm đủ để dành dụm được khoản này. Ông vốn tưởng Đới Kha tiêu tiền hoang phí, ai ngờ thằng con mình cũng biết tiết kiệm phết. Ông đột ngột chuyển chủ đề:

– Thi giữa kỳ xếp thứ mấy trong lớp?

Đới Kha không đáp.

Đới Tứ Hải lại hỏi:

– Vậy ba đổi câu khác, con xếp thứ mấy từ dưới lên?

Đới Kha ngập ngừng một lát mới trả lời:

– Thứ bảy.

– Thứ bảy từ dưới lên hả? – Đới Tứ Hải nói. – Tạm thời ba sẽ giữ hộ con cái máy chơi game này, bao giờ thi cử tiến bộ được hai mươi hạng thì ba trả lại.

Điều này chẳng khác nào bắt Đới Kha từ vị trí đội sổ phải leo lên nhóm trung bình khá của lớp, độ khó chẳng khác gì bắc thang lên trời.

Khóe miệng Đới Kha giật giật:

– Thế thì khác gì tịch thu vĩnh viễn?

Đới Tứ Hải đứng dậy chuẩn bị vào bếp, đáp lại:

– Nếu con cố gắng thì sẽ khác biệt một trời một vực, còn không cố gắng thì đúng là chẳng khác gì. Sang năm lên lớp Chín, năm sau nữa là thi vào cấp Ba rồi, liệu mà tính.

Đi lướt qua Đới Kha được vài bước, Đới Tứ Hải lại quay đầu cảnh cáo:

– Không được đánh mắng Tiểu Thu, nếu không thì đừng hòng nghĩ đến chuyện lấy lại máy chơi game.

Đới Kha lén trợn mắt sau lưng ông.

– Anh… – Thấy người lớn đều đã vào bếp, Lương Mạn Thu rụt rè nhích lại gần Đới Kha.

Cậu giơ tay lên, bóng bàn tay phủ lên má Lương Mạn Thu khiến cô bé sợ hãi vội vàng ôm đầu.

– Đại D! – Đới Tứ Hải vừa đi đã quay lại, giọng cảnh cáo vọng ra từ cửa bếp.

Cánh tay đang giơ lên của Đới Kha liền thuận thế co lại gãi đầu mình, cậu bực bội nói:

– Con còn chưa chạm vào một sợi tóc của nó nữa là.

Đới Tứ Hải hỏi:

– Tiểu Thu, anh có đánh con không?

Tim Lương Mạn Thu đập thình thịch, cô bé bỏ hai tay đang ôm đầu xuống, lắc đầu với Đới Tứ Hải.

Đới Tứ Hải quay người biến mất sau cửa bếp.

Ngay sau đó, Đới Kha vươn cánh tay dài ra, dùng khuỷu tay kẹp lấy vai Lương Mạn Thu, kéo mạnh cô bé vào lòng. Cậu dùng lồ ng ngực giữ chặt đầu cô bé, tay kia thì véo mạnh má cô bé.

Lương Mạn Thu gần như nghẹt thở. Mùi con trai ập đến, hơi ấm cùng cảm giác nguy hiểm bao trùm lấy cô bé, khiến thần kinh cô bé căng như dây đàn, còn cơn đau thể xác đã bị đẩy lùi xuống hàng thứ yếu.

Rồi sự kìm kẹp đột ngột biến mất.

Đới Kha thả Lương Mạn Thu ra, khẽ mắng:

– Đã bảo trông cái máy cho cẩn thận cơ mà.

Một bên má Lương Mạn Thu đỏ bừng, cô bé mím chặt môi, nước mắt chực trào ra. So với những cú đấm trời giáng trước đây, lần này Đới Kha đã nương tay hơn nhiều rồi.

Đới Kha gắt:

– Còn khóc nữa à? Khóc nữa là anh véo nốt bên kia bây giờ.

Lương Mạn Thu cố nén tiếng nấc, khuôn mặt trái xoan xinh xắn giờ đây trông còn khó coi hơn cả lúc khóc òa.

Đới Kha ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đó, cố gắng hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, nhưng tim vẫn đập thình thịch không sao chậm lại được.

Lạ thật, trước đây vật lộn với đám con trai còn dùng nhiều sức hơn thế mà tim cũng đâu có đập mạnh dữ vậy.

Khoảnh khắc vừa rồi, Đới Kha cảm nhận rõ sự khác biệt: người cậu vừa ôm là con gái, sức chống cự yếu hơn hẳn, và cơ thể cũng mềm mại hơn nhiều.

Lương Mạn Thu lén dụi nước mắt vào vai áo, vẫn tần ngần đứng sát bên Đới Kha, thỏ thẻ:

– Em xin lỗi anh.

Đới Kha nghiêng đầu, nhìn bên má vẫn còn đỏ ửng vì bị cậu véo, hỏi:

– Đã nói mật khẩu PSP cho ông ấy chưa?

Lương Mạn Thu vội vàng lắc đầu.

Đới Kha khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Không nén nổi tò mò, Lương Mạn Thu rón rén hỏi:

– Trong đó có thứ gì không thể để bác xem ạ?

Đới Kha nhếch mép cười khẩy, nhưng dường như hơi căng thẳng.

Có một câu hỏi vẫn lởn vởn trong đầu Lương Mạn Thu. Cô bé muốn hỏi Đới Kha lấy mấy cái video đồi trụy đó ở đâu, tại sao lại xem thứ kinh tởm như vậy. Nhưng cô bé lại chẳng dám mở lời. Bí mật tốt nhất nên được chôn chặt trong lòng.

Đới Kha rõ ràng không có ý định trả lời.

Lương Mạn Thu đành phải đổi sang câu hỏi khác:

– Anh, thật sự phải tiến bộ hai mươi hạng thì bác mới trả lại máy cho anh ạ?

Chiếc PSP bị tịch thu là vì Lương Mạn Thu, mà người chịu phạt lại là Đới Kha, khiến trong lòng cô bé áy náy không thôi.

Đới Kha quay đầu liếc nhìn quầy thu ngân giờ đây chẳng khác nào cái két sắt, rồi chống hai khuỷu tay lên mặt bàn, úp mặt vào lòng bàn tay vò vò, tiếng thở dài não nề lọt qua kẽ ngón tay.

Lương Mạn Thu nói:

– Hay là để em đi nói với bác, xem có thể đổi sang điều kiện khác được không nhé?

Đới Kha vặn lại:

– Đổi điều kiện gì chứ? Chẳng lẽ mày có thể tiến bộ hai mươi hạng chắc?

Thành tích đứng đầu khối của Lương Mạn Thu đã là kịch kim rồi, muốn tiến bộ nữa thì chỉ có nước nhảy lớp thi vượt cấp thôi. Rõ ràng đây chỉ là cách Đới Tứ Hải ép Đới Kha phải học hành nghiêm chỉnh.

Lương Mạn Thu lí nhí gợi ý:

– Anh, hay là… tụi mình cùng cố gắng học hành đi.

– Mày phiền thật đấy.

Đới Kha đột ngột đứng dậy, đi tới tủ lạnh lấy một lon nước ngọt.

Lương Mạn Thu cúi đầu xoa xoa bên má vẫn còn hơi ran rát. Nhưng cô bé cũng chẳng nghĩ ra cách nào khác.

Sau Tết Dương lịch, kỳ thi cuối kỳ đến như đã hẹn.

Đới Kha có lẽ đã thuộc dạng hết thuốc chữa, chẳng có lấy một chút ý định cố gắng nào, không phụ lòng mong đợi của mọi người mà nhích lên được ba hạng, vẫn vững vàng nằm trong nhóm mười đứa đội sổ. May mà cậu có đủ thứ trò giải khuây khác, chơi PSP chỉ là hoạt động tại gia thôi, còn ra ngoài vẫn có thể chơi bi-a, cắm rễ ở quán net, ngày ngày tụ tập bạn bè, vui chơi quên lối về.

Tính cách và giới tính của hai người hoàn toàn khác biệt, dù sống chung dưới một mái nhà, ngủ chung một chiếc giường tầng, thì ngoài giờ ăn và giờ ngủ ra, Lương Mạn Thu gần như chẳng thấy bóng dáng Đới Kha đâu. Lương Mạn Thu đã không còn năn nỉ Đới Kha dẫn đi chơi cùng nữa mà tự tìm được cách giải khuây cho riêng mình.

Sáng sớm ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, Lương Mạn Thu một mình bắt xe buýt đến nghĩa trang Thanh Sơn, xách theo ba quả táo lớn. Dựa vào chút ấn tượng ít ỏi, Lương Mạn Thu tìm được ngôi mộ mà cô bé đã “mượn” táo hồi nghỉ hè.

Nửa năm trôi qua, Lương Mạn Thu đã tròn mười hai tuổi, còn người nằm dưới mộ vẫn mãi dừng lại ở tuổi xuân xanh mười chín, gương mặt không hề thay đổi, chỉ có tấm ảnh màu là hơi phai đi đôi chút.

Lương Mạn Thu lấy táo ra bày biện ngay ngắn, chắp tay thành kính vái lạy mấy cái, trong lòng thầm cầu mong người đã khuất tha thứ cho mình, đồng thời cũng chúc cho gia đình người ấy được bình an khỏe mạnh.

Ngoài rìa tầm nhìn dường như có bóng người lay động, ban đầu Lương Mạn Thu ngỡ là bóng tùng bách nên không mấy để tâm, mãi cho đến khi cái bóng ấy lóe lên màu sắc khác lạ. Cô bé quay đầu nhìn về phía lối đi dẫn vào hàng mộ bia này, thấy một cậu con trai ôm bó hoa tươi đang đi về phía này. Cậu ta trông có vẻ thư sinh nho nhã, ăn mặc chỉn chu, bước đi thong dong, toát lên khí chất của người được dạy dỗ tử tế.

Lương Mạn Thu thoáng chốc đoán ra thân phận của đối phương, hai tay buông thõng bấu nhẹ vào đường may bên ống quần, bất giác cô bé thấy hơi căng thẳng.

Đợi Châu Thư Ngạn đến gần, Lương Mạn Thu né sang hai bước, phân vân không biết nên chào hỏi thế nào. Có ai lại đi nói “Chào bạn” ở nghĩa trang không nhỉ?

(*) Bên Trung hay nói 你好, bình thường dịch là “chào bạn”, nhưng chữ 好 lại có nghĩa là “tốt”, nói ở nghĩa trang nghe cấn cấn.

Ánh mắt Châu Thư Ngạn dừng lại trên ba quả táo lớn.

Lương Mạn Thu cảm thấy mình nên đi rồi, bèn quay người định rời khỏi.

– Chờ một chút.

Dù gọi lớn tiếng, giọng Châu Thư Ngạn vẫn trầm ấm như vậy.

Đôi chân Lương Mạn Thu như bị đóng đinh tại chỗ. Cô bé hỏi:

– Có… có chuyện gì không? 

Lẽ nào cậu ta muốn cô bé mang mấy quả táo đi?

Châu Thư Ngạn cúi người đặt bó hoa vào giữa mấy quả táo và bia mộ, chắp tay vái lạy mấy cái rồi đột nhiên nói:

– Chị tớ thích ăn táo.

Lương Mạn Thu nghĩ cậu ta nói thế là có ý trách mình, bèn lí nhí đáp:

– Xin lỗi cậu, lúc đó tớ đói quá…

Châu Thư Ngạn giải thích:

– Tớ chỉ nói cho cậu biết sự thật thôi, không có ý trách cậu đâu.

Trong một khoảnh khắc, Lương Mạn Thu dường như không hiểu lời cậu ta nói. Cách diễn đạt của Châu Thư Ngạn quá trưởng thành và thẳng thắn, không giống trình độ của một thiếu niên chút nào, ít nhất thì Đới Kha tuyệt đối sẽ không bao giờ bày tỏ suy nghĩ thẳng thắn như vậy, khiến cô bé dễ dàng trút bỏ được gánh nặng trong lòng.

Lương Mạn Thu nói:

– Vậy thì tốt rồi.

Châu Thư Ngạn chuyển chủ đề:

– Giọng cậu lúc nào cũng nhỏ thế à?

Lương Mạn Thu ngẩn người giây lát mới hỏi lại:

– Giọng tớ nhỏ lắm hả?

Châu Thư Ngạn đáp:

– Bây giờ thì đỡ hơn một chút rồi.

Lương Mạn Thu gật đầu:

– Vậy… tớ đi trước nhé. – Cô bé vẫy tay mấy cái.

– Cậu vội về lắm à? – Châu Thư Ngạn hỏi. Cậu ta nói chuyện nhiều hơn hẳn hồi nghỉ hè, có lẽ vì lập trường đã thay đổi nên thái độ với cô bé cũng hòa nhã hơn nhiều.

– Cũng không hẳn. – Lương Mạn Thu lựa lời đáp. – Dù sao cũng không thể ở đây hoài được.

Châu Thư Ngạn lại liếc nhìn tấm ảnh trên bia mộ. Khuôn mặt của cô gái trẻ giống cậu ta đến sáu bảy phần, đang nở nụ cười hời hợt xa cách, tiếc là lúc nào cũng chỉ có một vẻ mặt ấy.

Lương Mạn Thu vẫn đi trước, tiếng bước chân phía sau cũng không nhanh không chậm đuổi theo.

Cô bé quay đầu hỏi:

– Cậu cũng về à?

– Dù sao cũng không thể ở đây hoài được. – Châu Thư Ngạn dường như đang nhại lại lời cô bé, nhưng không hề có ý chế giễu mà chỉ pha chút hài hước, không đáng ghét như Cao Tử Ba.

Ra đến đường lớn, Châu Thư Ngạn sóng vai đi cùng Lương Mạn Thu. Hồi nghỉ hè cậu ta đã nghe nói về lớp và trường của cô bé, biết cô bé học cùng khối với mình.

– Cậu thi cuối kỳ thế nào?

Lương Mạn Thu đáp:

– Cũng tàm tạm.

Châu Thư Ngạn hỏi tiếp:

– Bao nhiêu điểm?

Lương Mạn Thu nói:

– Khoảng 700.

Mắt Châu Thư Ngạn sáng lên:

– Hơn 700 hả?

– Ừm.

– Ngang tớ rồi. – Châu Thư Ngạn cười rạng rỡ.

Lương Mạn Thu như bị ánh mặt trời chiếu vào mắt, ngẩn ra trong giây lát, phải thừa nhận rằng nụ cười của Châu Thư Ngạn thật dễ chịu. Lần gặp trước tình hình hỗn loạn, cô bé chỉ có ấn tượng mơ hồ về ngoại hình của cậu ta, hoàn toàn không nhớ thông tin nào khác.

– Cậu học cùng khối với tớ à?

– Đương nhiên rồi. – Châu Thư Ngạn nói. – Tớ học trường Trung học cơ sở Tân Hải, còn cậu học ở trường Trung học cơ sở Thúy Điền.

Lương Mạn Thu từng nghe nói về trường Trung học cơ sở Tân Hải. Khối cấp ba của trường này thuộc tốp ba các trường cấp ba trong thành phố Hải Thành, xếp hạng khoảng thứ mười một. Khối cấp hai còn mạnh hơn, nghe đồn học sinh đội sổ cũng có thể được tuyển thẳng vào cấp ba.

Học sinh giỏi thường hợp cạ, nói chuyện cực kỳ ăn ý. Lương Mạn Thu và Châu Thư Ngạn hết hỏi lại đáp, tíu tít trò chuyện mãi cho đến tận bến xe buýt, chỉ tiếc là hai người không đi cùng tuyến xe về.

Trước lúc chia tay, Châu Thư Ngạn rút điện thoại ra hỏi:

– Cậu có điện thoại không?

Lương Mạn Thu lắc đầu.

Châu Thư Ngạn lại hỏi:

– Nick QQ thì sao?

Lương Mạn Thu lại lắc đầu:

– Nhà tớ không có máy tính, muốn lên mạng phải ra quán net.

Châu Thư Ngạn ngập ngừng:

– Còn điện thoại bàn?

Lương Mạn Thu do dự nói:

– Hay là cậu cho tớ nick QQ của cậu đi, đợi lúc nào tớ có nick rồi sẽ kết bạn với cậu.

– Lúc nào thì cậu có nick QQ? – Châu Thư Ngạn có lẽ cho rằng cô bé chỉ nói lời khách sáo.

– Mai hoặc vài bữa nữa. – Lương Mạn Thu quả quyết.

Về đến tiệm, Lương Mạn Thu liền lén lút năn nỉ Đới Kha:

– Anh, mai anh đi net có thể dẫn em đi cùng được không?

Đới Kha liếc nhìn xung quanh, cố ý không để Đới Tứ Hải nghe thấy, đáp:

– Anh đi net bao giờ, anh không có đi net.

Lương Mạn Thu quả quyết:

– Em sẽ không nói cho bác biết đâu.

Đới Kha hiếm khi có hứng đôi co với cô bé:

– Anh đã bảo không đi rồi, có nói gì cũng vô ích.

Lương Mạn Thu nghiến răng:

– Em sẽ làm bài tập nghỉ đông giúp anh…

Đới Kha liếc cô bé một cái, cuối cùng cũng đổi tư thế xem ti vi. 

Đới Tứ Hải đã dặn dò hết các chủ quán net quanh đây để hạn chế Đới Kha lên mạng, nên cậu đành phải lén chuồn sang tận tiệm net Thiên Hồng ở quận Diêm Sơn kế bên.

Đới Kha lấy cho Lương Mạn Thu một máy ngay cạnh mình, còn giúp cô bé đăng ký một tài khoản QQ với biệt danh Lương Mạn Q. Sau đó, “Mộc Khả” trở thành người bạn đầu tiên trong danh sách của cô bé, với ảnh đại diện là hình chim cánh cụt mặc định. Lương Mạn Thu lôi mảnh giấy nhỏ Châu Thư Ngạn đưa hôm qua ra, thêm luôn QQ của cậu ta vào.

Nick của Châu Thư Ngạn là Z. Cậu ta đang online trên điện thoại nên nhanh chóng chấp nhận lời mời kết bạn của cô bé.

(*) Nói thêm về mấy cái nick QQ:

Nick Đới Kha lập cho Lương Mạn Thu thì hai chữ “Lương Mạn” trong nick đọc lên thì giống tên nhưng thực chất chỉ đồng âm, chữ “Lương” trong tên Lương Mạn Thu là nước Lương, còn “Lương” Đới Kha ghi là “mát lạnh”; chữ “Mạn” trong tên Lương Mạn Thu là “uyển chuyển, mềm mại”, còn “Mạn” Đới Kha ghi là “chậm chạp”; “Q” thì đơn thuần là chữ “Thu” viết tắt theo pinyin thôi (qiū).

Bên cạnh đó, nick “Mộc Khả” của Đới Kha cũng chơi đồng âm của “Khả” với “Kha”, còn “Mộc” chỉ đơn thuần là gỗ thôi, thực sự chẳng biết chuyển thuần Việt sao nên thôi giữ vậy ha =))

Còn nick Z của Châu Thư Ngạn là viết tắt pinyin họ cậu này: Zhōu.

Z: Cậu đấy à?

Lương Mạn Q: Ừm.

Màn hình đang tải ván game tiếp theo, Đới Kha dựa người vào lưng ghế, lắc lắc cổ rồi ngửa đầu ra sau vài cái, trông như đang khởi động. Cậu liếc mắt sang máy bên cạnh, thấy Lương Mạn Thu rõ ràng không quen vị trí các phím, đang dùng hai ngón trỏ mổ cò trên bàn phím thì không khỏi bật cười.

Danh sách bạn bè QQ của cô bé bỗng dưng có thêm một ảnh đại diện hình con thỏ trông không rõ giới tính, khiến nụ cười trên môi Đới Kha tắt ngấm ngay tức khắc. Cậu nhổm người định nhìn cho rõ tên, nhưng Lương Mạn Thu đã tắt phụt cửa sổ chat đi.

Cậu lạnh lùng hỏi:

– Lại thêm ai nữa đấy?

Lương Mạn Thu ngơ ngác quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt vừa tò mò vừa có chút xa lạ của Đới Kha, liền đáp:

– À, bạn cùng lớp thôi, hỏi bài tập ấy mà.

Chuyện về Châu Thư Ngạn là bí mật khó nói của Lương Mạn Thu suốt kỳ nghỉ hè. Vì không tiện giải thích, cô bé bất giác giữ một bí mật nho nhỏ với Đới Kha.

Đới Kha vừa nghe đến bài tập là thấy đau đầu, cậu kéo ghế sát vào bàn, bắt đầu chơi game.

QQ của Lương Mạn Thu lại có thêm tin nhắn từ Z: Chiều nay cùng đến thư viện Thúy Điền làm bài tập nhé?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.