Thư viện Thúy Điền nằm trong công viên hồ chứa Thúy Điền, diện tích không lớn, quy mô tương đương thư viện trường trung học, nhưng được cái yên tĩnh, vắng người, thường không cần phải tranh chỗ trong phòng tự học.
Châu Thư Ngạn đứng đợi ở cổng công viên hồ chứa, đeo cặp quai chéo lệch một bên, thấy Lương Mạn Thu liền đi tới đón:
– Cậu không có điện thoại, tớ còn sợ cậu cho tớ leo cây đấy.
Lương Mạn Thu móc quai ba lô bằng ngón cái và ngón trỏ, dáng vẻ ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, cười đáp:
– Tớ đã nói đến là chắc chắn sẽ đến mà.
Châu Thư Ngạn quay người đi vào trong:
– Đi thôi.
Lương Mạn Thu nói:
– Nhưng mà năm rưỡi tớ phải về nhà ăn cơm.
Châu Thư Ngạn rút điện thoại ra xem giờ:
– Bây giờ mới hai giờ, làm bài ba tiếng rưỡi là gần xong rồi.
Bài tập nghỉ đông ngoài một cuốn bài tập chung của cả thành phố, còn có các bài tập riêng do từng trường giao thêm. Lương Mạn Thu và Châu Thư Ngạn vừa đi vừa trao đổi thông tin, đến tận cổng thư viện mới ăn ý im lặng.
Giờ đang là buổi chiều buồn ngủ nhất, phòng tự học vẫn còn trống mấy bàn. Lương Mạn Thu chọn một chỗ trong góc, Châu Thư Ngạn kéo ghế lại gần, ngồi xuống cạnh cô bé.
Động tác lấy đồ trong ba lô của Lương Mạn Thu khựng lại một chút, cô bé cứ nghĩ cậu ta sẽ ngồi đối diện. Châu Thư Ngạn nghiêng đầu nhìn cô bé, như thể đang hỏi có chuyện gì không. Lương Mạn Thu cười cười lắc đầu, lấy bài tập nghỉ đông của mình và của Đới Kha ra.
Châu Thư Ngạn liếc qua cái tên trên trang bìa, khẽ khen:
– Chữ cậu đẹp thật đấy.
– Cảm ơn… – Lương Mạn Thu đáp, cũng liếc sang vở cậu ta khen. – Chữ cậu cũng đẹp.
Đúng là nét chữ là nết người, chữ của Châu Thư Ngạn cũng gọn gàng, ngay ngắn y như cậu ta, đâu có như chữ của Đới Kha, vừa nguệch ngoạc vừa cẩu thả như gà bới vậy.
Giữa những học sinh giỏi dường như có một sự ăn ý ngầm, chủ đề nói chuyện tự nhiên tạm dừng. Lương Mạn Thu và Châu Thư Ngạn bắt đầu yên lặng làm bài, tiếng bút viết sột soạt vang lên, giống như đang thi vậy.
Giữa chừng, Lương Mạn Thu đi vệ sinh rồi quay lại, đổi sang quyển bài tập khác, bắt đầu làm bài của Đới Kha mà không để ý ánh mắt của Châu Thư Ngạn vẫn luôn dõi theo mình.
Châu Thư Ngạn ghé sát lại gần, cảm giác gần gũi đột ngột khiến Lương Mạn Thu giật nảy mình. Cô bé bất giác hơi nhích người ra xa một chút.
Châu Thư Ngạn không giấu được vẻ ngạc nhiên, hỏi nhỏ:
– Sao cậu lại làm đề lớp Tám?
Lương Mạn Thu hơi lúng túng:
– Của anh tớ…
Châu Thư Ngạn ngẫm nghĩ một lát mới hỏi:
– Là cái anh nắm tay cậu ở đồn cảnh sát hôm đó hả?
Không nhắc thì thôi, nhắc đến chuyện này Lương Mạn Thu càng thêm xấu hổ, hai má nóng bừng lên trong căn phòng không thoáng gió.
– Ừ. – Cô khẽ đáp.
Châu Thư Ngạn sững sờ một lúc:
– Tớ cứ tưởng anh ấy ít nhất cũng học cấp ba rồi chứ.
Lương Mạn Thu bĩu môi, Đới Kha có khi còn chẳng thi đậu cấp ba nổi ấy chứ.
Khụ!
Có người ở bàn bên cạnh cố tình hắng giọng, có lẽ là đang nhắc nhở họ đừng nói chuyện nữa.
Châu Thư Ngạn dường như hơi bực, chuyển sang giao tiếp bằng cách viết vào giấy nháp rồi đẩy qua, nét chữ có phần nguệch ngoạc hơn so với trong vở bài tập:
– Sao cậu phải làm bài tập hộ anh ấy? Tự anh ấy không làm được à?
Lương Mạn Thu đành nói thật, viết tiếp vào bên dưới dòng chữ của cậu:
– Đấy là điều kiện để anh ấy dắt tớ đi net.
Gia đình Châu Thư Ngạn có điều kiện tốt, không thiếu thốn vật chất, cậu ta lại thân thiết với người chị quá cố nên không tài nào hiểu nổi kiểu “giao dịch ngầm” giữa anh chị em. Ấn tượng của Châu Thư Ngạn về người anh trai mới gặp một lần này của Lương Mạn Thu tệ không thể tả nổi.
Cậu hơi cau mày, viết:
– Tớ cũng có thể dắt cậu đi net mà.
Lương Mạn Thu viết lại:
– Thôi không cần đâu, tớ lên mạng là để liên lạc với cậu, giờ gặp được cậu rồi thì cần gì lên mạng nữa.
– Ok ^^
Tâm trạng Châu Thư Ngạn tốt hẳn lên, cuối câu còn vẽ thêm mặt cười, và trên mặt cậu ta cũng nở một nụ cười.
Châu Thư Ngạn kéo quyển bài tập nghỉ đông của Đới Kha về phía mình, đẩy lại quyển nháp, viết:
– Vì tớ mà cậu phải làm bài tập hộ anh cậu, tớ cũng có trách nhiệm, để tớ làm hộ cậu một phần.
Lương Mạn Thu khẽ kêu lên:
– Á! Sao lại thế được… – Sự bối rối hoang mang hiện rõ trên mặt cô bé.
Châu Thư Ngạn viết lại:
– Có sao đâu mà. Có cần làm đúng hết không?
Lương Mạn Thu viết:
– Không cần đâu, tớ toàn viết bừa thôi.
Châu Thư Ngạn viết:
– Ừ, thế tớ cũng viết bừa.
Bút của Châu Thư Ngạn là mực đen, còn trong vở bài tập của Đới Kha là mực xanh. Cậu rút cây bút máy mực xanh trên tay Lương Mạn Thu, bắt đầu hý hoáy làm bài.
Lương Mạn Thu nhận lấy cây bút mực đen của Châu Thư Ngạn, viết tiếp vào giấy nháp:
– Nhỡ anh ấy phát hiện chữ tụi mình khác nhau thì sao?
Châu Thư Ngạn đáp:
– Không sao đâu, chắc chắn anh ấy chẳng thèm xem.
Lương Mạn Thu nghĩ ngợi một lát, thấy vô cùng đồng tình với nhận định của cậu ta về mấy đứa học dốt.
Mức độ ăn ý của họ dường như lại tăng thêm một bậc.
Cuối cùng, Lương Mạn Thu dặn:
– Cậu đừng viết đẹp thế, chữ anh ấy xấu lắm.
Châu Thư Ngạn gật đầu.
Gần năm rưỡi, Lương Mạn Thu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về.
Châu Thư Ngạn đợi đến khi ra khỏi thư viện mới hỏi bằng giọng bình thường:
– Ngày mai cậu có đến nữa không?
Lương Mạn Thu không cần nghĩ ngợi, gật đầu bảo:
– Có.
Châu Thư Ngạn lại hỏi:
– Vẫn giờ này à?
Lương Mạn Thu đáp:
– Ừ.
Hai người vẫn không đi cùng tuyến xe buýt. Lương Mạn Thu đón xe về tiệm, lúc này mới sực nhớ ra mình đã quên hỏi nhà Châu Thư Ngạn ở đâu, có xa hồ chứa Thúy Điền không. Cô bé vốn mặc định bạn học thì sẽ ở quanh khu vực trường, khoảng cách từ nhà đến trường tương đương nhau, nên quên mất chuyện Châu Thư Ngạn học trường khác.
Lương Mạn Thu đặt quyển bài tập nghỉ đông của Đới Kha lên bàn học của cậu. Quả nhiên, đến sáng hôm sau, quyển bài tập vẫn nằm yên ở chỗ cũ. Nếu không phải cô bé đã viết tên lên đó từ trước, chắc cậu cũng chẳng nhận ra là vở của mình.
Đới Kha đang chuẩn bị chạy ra khỏi nhà thì bị Lương Mạn Thu gọi giật lại:
– Anh, anh có thể đưa em đi net nữa không?
Đới Kha đang cúi người kéo ống quần lên, cố nhét chân vào đôi giày thể thao.
Lương Mạn Thu quay vào phòng, giơ quyển bài tập nghỉ đông của cậu ra, bảo:
– Em vẫn làm hộ anh mà.
Đới Kha đứng thẳng dậy, nhìn cô bé với khuôn mặt không cảm xúc.
Lương Mạn Thu huơ huơ quyển bài tập của cậu trước mặt:
– Được không anh?
Đới Kha nhướn mày:
– Còn không mau thay giày đi.
Lương Mạn Thu cười hì hì thu dọn cặp sách, đeo chiếc ba lô y hệt hôm qua lên lưng, thay giày rồi theo Đới Kha ra ngoài.
Đới Kha nhấc thử ba lô của cô bé, không nặng lắm, nhưng cũng chẳng phải rỗng tuếch, chắc chắn có đựng sách vở.
– Mày đến tiệm net hay đến trường đấy? – Cậu hỏi.
Lương Mạn Thu đáp:
– Chiều em đến thư viện Thúy Điền làm bài tập, trưa ăn cơm xong là đi thẳng từ tiệm tới đó luôn, khỏi cần về nhà lấy ba lô nữa.
Đới Kha hỏi:
– Ở nhà làm không được à?
– Ở nhà… – Lương Mạn Thu ngập ngừng một thoáng, cuối cùng vẫn không nói thật. – Hơi ồn, bọn trẻ con hay la hét dưới lầu.
– Rách việc. – Đới Kha buông một câu. Cậu có thể hiểu đi cắm trại là để cho vui, chứ làm bài tập mà cũng phải lặn lội đến thư viện thì đúng là không tài nào tưởng tượng nổi.
Lương Mạn Thu chỉ cười cười. Mỗi lần nhắc đến chuyện học hành, giữa hai người lại như có một vực sâu ngăn cách, hệt như thành tích của họ vậy, một người trên đỉnh núi, một kẻ dưới đáy vực.
Tại tiệm net Thiên Hồng.
Lương Mạn Thu đeo tai nghe, đăng nhập QQ. Tiếng tinh tinh quen thuộc vang lên, ảnh đại diện hình con thỏ đang nhấp nháy.
Z: Cậu đó hả?
Lương Mạn Q: Hi.
Z: Lại chạy ra tiệm net à?
Lương Mạn Thu nhìn chằm chằm bàn phím, gõ được một chữ lại phải tìm một lúc, cực kỳ vất vả.
Châu Thư Ngạn cũng nhận ra điều đó.
Z: Cậu gõ chữ chậm hơn viết nhiều. (cười)
Nhấn nút gửi xong, Lương Mạn Thu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lương Mạn Q: Hôm qua lúc dọn cặp tớ không thấy cây bút máy đâu, chắc là để quên ở thư viện rồi, cậu có thấy không?
Z: Ở chỗ tớ đây, tớ cầm nhầm mất, chiều tớ trả lại cho cậu.
Lương Mạn Q: Ừm.
Cây bút máy đó là quà sinh nhật năm mười hai tuổi Đới Kha tặng Lương Mạn Thu. Cô bé đã dùng được một học kỳ, càng ngày càng quen tay.
Z: Cậu đến tiệm net chỉ để hỏi cái này thôi à?
Lương Mạn Q: Ừm, tối qua lúc định bơm mực tớ mới phát hiện không tìm thấy nó đâu.
Z: Lại định làm bài tập hộ anh cậu à?
Lương Mạn Q: Ừ.
Z: Số điện thoại của tớ là 156****8847, lần sau muốn ra tiệm net thì gọi cho tớ.
Z: Cậu đừng làm bài tập hộ anh ấy nữa.
Trong tai nghe lại vang lên tiếng tinh tinh, nhưng không phải tin nhắn mới của Châu Thư Ngạn, mà là ảnh đại diện chim cánh cụt trong danh sách bạn bè đang nhấp nháy.
Mộc Khả: (Hình mặt heo)
Lương Mạn Thu tìm đến chỗ chọn biểu tượng cảm xúc, lướt một vòng, chọn hình mặt trời cười rồi gửi sang.
Ngay sau đó, Mộc Khả ném qua một quả bom.
Lương Mạn Thu gửi lại một con chim cánh cụt đang nhảy tưng tưng.
Tiêu đề cửa sổ chat với Z ở cuối màn hình nhấp nháy, Lương Mạn Thu lúc này mới nhớ ra chưa trả lời Châu Thư Ngạn.
Z: Đâu rồi?
Lương Mạn Q: Đây.
Z: Trả lời cho có à?
Lương Mạn Q: Tớ gõ chữ hơi chậm.
Z: Tớ thấy rồi, chiều gặp nhé.
Lương Mạn Q: Chiều gặp nhé.
Một lát sau, hai chị em nhà họ Kim cũng đến tiệm net Thiên Hồng.
Kim Minh cực kỳ ngạc nhiên:
– Tiểu Thu, không ngờ cậu cũng đến tiệm net cơ đấy, lạ quá trời đất!
Lương Mạn Thu đáp lại:
– Hai chị em cậu cũng đến còn gì.
Kim Linh nói:
– Bọn chị đến thì bình thường, chứ em mà đến thì đúng là mặt trời mọc đằng tây.
Lương Mạn Thu giơ chiếc máy MP3 của mình lên:
– Em đến tải ít bài nghe tiếng Anh với mấy bài hát mới.
Trước đây toàn là Đới Kha giúp cô bé cập nhật kho nhạc, cũng chỉ những lúc thế này, cậu mới dính dáng chút đỉnh đến chuyện học hành.
Kim Minh lắc đầu:
– Trời ơi, nghỉ đông mà còn nghe tiếng Anh, tớ là tớ thua đấy, chịu không nổi luôn.
Lương Mạn Thu gượng cười.
Kim Linh nói:
– Mới thế mà mày đã không chịu nổi rồi, vậy Đại D chẳng phải ngày nào cũng bị đả kích à.
Đới Kha lạnh lùng xen vào:
– Tao bị đả kích cái gì chứ.
Cậu đã hoàn toàn bỏ cuộc, sớm đã mình đồng da sắt rồi.
Kim Linh lén lè lưỡi, không dám nói thêm gì nữa, rồi bỗng phát hiện cửa sổ chat QQ của Lương Mạn Thu bèn kêu lên:
– Tiểu Thu, không ngờ em cũng có QQ rồi à, mau kết bạn với chị đi.
Lương Mạn Thu đáp:
– Vâng ạ.
Sau đó, cô bé nhường bàn phím để Kim Linh tự nhập số QQ của mình. Sau đó, cô bé cũng kết bạn với cả Kim Minh và vào nhóm lớp 1001 trường cấp Hai Thúy Điền.
Trong nhóm, lập tức có một nick tên Cam Nổi hỏi: Người mới vào là Lương Mạn Thu à?
Lương Mạn Q: Ừm.
Cam Nổi: Ha ha ha ha, sao cậu lại đặt tên như vậy chứ!
Cam Nổi kết bạn với Lương Mạn Thu, trong tin nhắn cũng không giấu được giọng điệu tinh nghịch: Cậu đoán xem tớ là ai?
Lương Mạn Q: Đinh Lị Lị.
Cam Nổi: Ôi vãi, sao cậu thông minh thế!
Lương Mạn Q: He he.
Cam Nổi: Ở nhà cậu làm gì thế?
Cam Nổi: Đừng bảo tớ là toàn làm bài tập nha!
Vì Lương Mạn Thu gõ chữ rất chậm, mỗi lần cô bé vất vả lắm mới gõ xong một câu thì đối phương đã gửi câu tiếp theo, khiến cuộc trò chuyện diễn ra với tốc độ thấp, trông như cô bé đang trả lời cho có lệ.
Cam Nổi trực tiếp gửi luôn yêu cầu gọi video tới, khiến Lương Mạn Thu không kịp trở tay.
Cô bé nhấn nút từ chối.
Cam Nổi: Sao lại từ chối cuộc gọi của tớ?!!
Cam Nổi: Để tớ xem cậu đang ở đâu nào?
Cửa sổ tương tự lại hiện lên lần nữa, Lương Mạn Thu đành phải nhấn chấp nhận.
Bên phải khung chat, gương mặt Lương Mạn Thu và Đinh Lị Lị đồng thời hiện lên.
Đinh Lị Lị đang ở thư phòng nhà mình, nơi có ánh sáng chan hòa. Phía sau lưng cô nàng là kệ sách gỗ thịt cao kịch trần, qua cửa sổ video có thể thấy vô số đầu sách được sắp xếp gọn gàng. Ngược lại, phía Lương Mạn Thu lại tối om và mờ mịt, chỉ nhìn rõ được khuôn mặt.
Giọng nói của Đinh Lị Lị vang lên từ tai nghe:
– Lương Mạn Thu, cậu đang ở tiệm net hả?
Lương Mạn Thu hỏi lại với giọng không chắc chắn:
– Ừ, cậu nghe tớ nói có rõ không?
Đinh Lị Lị ung dung cười đáp:
– Nghe rõ mà. Cậu đi với ai thế, anh cậu à?
Lương Mạn Thu đáp:
– Còn có đám Minh Bốn Mắt nữa.
Đinh Lị Lị cười hì hì hỏi:
– Anh cậu đâu? Ngồi cạnh cậu à? Quay camera qua cho tớ xem với.
Lương Mạn Thu tìm thấy cái webcam nhưng không dám đụng vào:
– Tớ không biết xoay.
Nhưng Đinh Lị Lị lúc nào cũng đầy nhiệt tình và có cách giải quyết:
– Vậy cậu gọi anh cậu qua đây ló mặt vào một tí xem nào, đừng cho anh ấy biết cậu đang tám chuyện với tớ qua video đấy.
Lương Mạn Thu cũng nhanh trí viện cớ:
– Anh ấy ngồi cách mấy máy lận, gọi không tiện.
Đinh Lị Lị bèn lái sang chuyện khác:
– Thế cậu bảo anh cậu đồng ý lời mời kết bạn của tớ đi, tớ gửi yêu cầu lâu lắm rồi mà không thấy gì.
Lương Mạn Thu đáp:
– Anh ấy có nghe lời tớ bao giờ đâu.
Lần này thì không phải là viện cớ nữa rồi.
Đúng lúc này, Đới Kha ở máy bên cạnh vừa chơi xong một ván game. Cậu tháo tai nghe, đứng dậy, rút tờ mười tệ trong túi quần ra ném xuống cạnh bàn phím của Lương Mạn Thu, tiện tay xoa nhẹ gáy cô bé rồi nói:
– Mua Coca đi.
Lương Mạn Thu đành phải tháo tai nghe xuống, đưa tay vuốt lại tóc sau gáy rồi mới ngẩng lên hỏi:
– Mua gì cơ?
Đới Kha đáp:
– Coca.
Rồi cậu quay người đi về phía nhà vệ sinh.
Rõ ràng quầy bán nước chỉ cách có hai bước chân, thế mà Đới Kha cứ thích sai cô bé chạy việc vặt.
Lương Mạn Thu nói vào tai nghe:
– Tớ đi mua đồ một lát đã nhé.
Đinh Lị Lị như thể vừa gặp ma, gõ một tràng dấu chấm than lia lịa vào khung chat.
Lương Mạn Thu ra quầy mua một chai Coca, rồi đặt cả chai nước lẫn tiền thừa lên bàn chỗ Đới Kha đúng lúc cậu quay lại.
– Em không uống à? – Đới Kha hiếm hoi hỏi một câu quan tâm, liếc qua chỗ tiền thừa thì thấy Lương Mạn Thu hẳn là chưa tiêu gì đến số tiền đó.
Trừ vụ năm mươi tệ biến mất hồi nghỉ hè năm ngoái ra, Đới Kha chưa bao giờ tính toán mấy đồng bạc lẻ với Lương Mạn Thu. Thỉnh thoảng cô bé cầm tiền tiêu vặt cả ngày quên trả lại, cũng chẳng thấy cậu đòi bao giờ.
– Lạnh lắm. – Lương Mạn Thu đáp. – Em muốn ăn xúc xích nướng cơ.
– Tiệm net thì lấy đâu ra xúc xích nướng. – Đới Kha buông một câu rồi lại đeo tai nghe vào tiếp tục chơi game.
Lương Mạn Thu cũng đeo lại tai nghe. Đinh Lị Lị vẫn còn online, trong khung trò chuyện đã thấy thêm hai ba tấm ảnh chụp màn hình, toàn là ảnh chụp vội Đới Kha lúc nãy đi ngang qua nhưng chẳng thấy mặt mũi đâu.
Đinh Lị Lị hỏi:
– Lương Mạn Thu này, tớ đến nhà cậu chơi được không?
Đây là lần đầu tiên Lương Mạn Thu nhận được lời đề nghị thẳng thắn đến vậy. Từ trước đến giờ, thường phải được chủ nhà ngỏ lời mời trước thì cô bé mới dám đến nhà người khác chơi.
Nếu căn nhà ở Bích Lâm Hồng Đình kia là tài sản của nhà họ Lương, cô bé đã chẳng ngần ngại gật đầu ngay tắp lự. Chỉ tiếc là, nó lại là tài sản của nhà họ Đới.
– Để… để tớ hỏi anh tớ đã.
Đinh Lị Lị không hiểu nổi:
– Ủa đấy không phải nhà cậu à? Sao lại phải hỏi ý anh ấy nữa?
Lương Mạn Thu tháo tai nghe, nhổm người ngó sang, thấy Đới Kha vẫn đang dán mắt vào màn hình chơi game, bèn nhắn tin qua QQ: Anh ơi, Đinh Lị Lị muốn đến nhà mình chơi, có được không ạ?
Mãi đến khi Đới Kha chơi xong ván game, nick Mộc Khả mới nhắn lại vỏn vẹn một chữ: Ai?
Lương Mạn Q: Bạn nữ học cùng lớp em.
Mộc Khả: Sao cũng được, nhưng cấm động vào đồ của anh.
Lương Mạn Q: Vâng ạ.
Lương Mạn Thu đeo lại tai nghe, báo cho Đinh Lị Lị:
– Được nhé, cậu muốn đến lúc nào?
Đinh Lị Lị tất nhiên là có ý đồ khác, bèn hỏi:
– Thế anh trai cậu lúc nào thì có nhà?
Lương Mạn Thu đáp:
– Anh ấy thường chẳng mấy khi ở nhà đâu.
Đinh Lị Lị chống cằm, đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi đề nghị:
– Hay là chiều nay luôn nhé?
Lương Mạn Thu đáp:
– Chiều nay tớ phải tới thư viện làm bài tập rồi.
Đinh Lị Lị kêu lên:
– Ối trời ơi! Thật luôn hả? Đang nghỉ đông mà ai lại còn chăm làm bài tập thế cơ chứ? Thư thư một hôm không được à?
Lương Mạn Thu ngại giải thích là mình đã có hẹn, nên nói:
– Hay là sáng mai cậu qua đi, lúc đó tớ có nhà.
– Ừ, sáng mai cũng được. – Đinh Lị Lị gõ nhẹ ngón tay lên má, tủm tỉm cười. – Chốt thế nhé. Giờ đó chắc anh cậu vẫn còn đang ngủ nướng ha.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.