Thư viện Thúy Điền nằm trong công viên hồ chứa Thúy Điền, diện tích không lớn, quy mô tương đương thư viện trường trung học, nhưng được cái yên tĩnh, vắng người, thường không cần phải tranh chỗ trong phòng tự học.
Châu Thư Ngạn đứng đợi ở cổng công viên hồ chứa, đeo cặp quai chéo lệch một bên, thấy Lương Mạn Thu liền đi tới đón:
– Cậu không có điện thoại, tớ còn sợ cậu cho tớ leo cây đấy.
Lương Mạn Thu móc quai ba lô bằng ngón cái và ngón trỏ, dáng vẻ ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, cười đáp:
– Tớ đã nói đến là chắc chắn sẽ đến mà.
Châu Thư Ngạn quay người đi vào trong:
– Đi thôi.
Lương Mạn Thu nói:
– Nhưng mà năm rưỡi tớ phải về nhà ăn cơm.
Châu Thư Ngạn rút điện thoại ra xem giờ:
– Bây giờ mới hai giờ, làm bài ba tiếng rưỡi là gần xong rồi.
Bài tập nghỉ đông ngoài một cuốn bài tập chung của cả thành phố, còn có các bài tập riêng do từng trường giao thêm. Lương Mạn Thu và Châu Thư Ngạn vừa đi vừa trao đổi thông tin, đến tận cổng thư viện mới ăn ý im lặng.
Giờ đang là buổi chiều buồn ngủ nhất, phòng tự học vẫn còn trống mấy bàn. Lương Mạn Thu chọn một chỗ trong góc, Châu Thư Ngạn kéo ghế lại gần, ngồi xuống cạnh cô bé.
Động tác lấy đồ trong ba lô của Lương Mạn Thu khựng lại một chút, cô bé cứ nghĩ cậu ta sẽ ngồi đối diện. Châu Thư Ngạn nghiêng đầu nhìn cô bé, như thể đang hỏi có chuyện gì không. Lương Mạn Thu cười cười lắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745179/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.