🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Buổi chiều, câu đầu tiên Châu Thư Ngạn hỏi khi gặp Lương Mạn Thu là:

– Cậu có thường làm bài tập hộ anh cậu không?

– Không… – Lương Mạn Thu vốn định lấp li3m cho qua, nhưng không chịu nổi ánh mắt dò hỏi của Châu Thư Ngạn, đành phải đáp. – Ngày thường thì không, nghỉ đông nghỉ hè thì có làm một ít.

Châu Thư Ngạn hỏi:

– Phải làm hết cả quyển à?

Lương Mạn Thu đáp:

– Cũng không có nhiều nội dung lắm, dù sao phần lớn tớ cũng không hiểu, chỉ cần không để giấy trắng là được.

Châu Thư Ngạn nhìn cô bé một lát, giọng có chút xa cách:

– Câu này không giống như những gì cậu sẽ nói.

Lương Mạn Thu giật mình, mãi sau mới nhận ra mình đã bị lối suy nghĩ của Đới Kha ảnh hưởng, thậm chí còn buột miệng biện hộ cho cậu. Có lẽ trong tiềm thức của cô bé, họ vẫn được xem là người một nhà, số phận gắn kết họ phải cùng nhau chống lại người ngoài. Than thở với người khác rằng gia đình nuôi nấng mình không tốt thì khác gì kẻ ăn cháo đá bát chứ?

Cô bé vội đánh trống lảng:

– Cậu có mang bút máy của tớ đến giúp tớ không?

Châu Thư Ngạn đáp:

– Mang rồi, ở trong cặp sách này. Anh cậu lười học thế à?

Lương Mạn Thu đáp:

– Anh ấy trước giờ vẫn vậy.

Châu Thư Ngạn hỏi:

– Anh ấy toàn bắt nạt cậu như vậy sao?

Lần đầu tiên có người tỏ thái độ bất bình thay mình, nhìn thấu mối quan hệ căng thẳng giữa cô bé và Đới Kha khiến Lương Mạn Thu vừa kinh ngạc vừa luống cuống. Có lẽ cô bé đã quen, thậm chí còn vô thức chấp nhận nó, nên khi đột nhiên có người chỉ ra rằng mối quan hệ này không hề lành mạnh, cô bé lại thấy bối rối. Cô bé không rõ là bản thân không muốn thay đổi, hay là không đủ sức để thay đổi nữa, chỉ biết rằng cô bé không chịu nổi bất kỳ hành động nào nhằm chia rẽ mình và Đới Kha, bởi nhà họ Đới chính là gốc rễ của cô bé.

Lương Mạn Thu thờ ơ đáp:

– Tớ vẫn ổn.

– Thế mà gọi là ổn á? – Châu Thư Ngạn rõ ràng có chút bực mình, kiểu bực tức khi thấy cô bé dường như chưa từng biết đến điều gì tốt đẹp hơn.

Lương Mạn Thu móc hai tay vào quai ba lô, hất đầu về phía thư viện gần đó, bảo:

– Chúng ta làm bài tập đi.

Vào phòng tự học, Lương Mạn Thu liền đeo tai nghe MP3, vừa nghe nhạc vừa làm bài. Trong mắt Châu Thư Ngạn, dáng vẻ đó rõ ràng là không muốn trò chuyện. Châu Thư Ngạn im lặng làm bài tập nghỉ đông một lát. Sau khi hoàn thành phần bài tập của mình trong ngày, cậu ta ra ngoài tìm một quyển sách để đọc.

Lương Mạn Thu lại bắt đầu cặm cụi với đống bài tập của Đới Kha.

Cơn tức trong lòng Châu Thư Ngạn lại lặng lẽ nhen nhóm. Cậu ta căng mặt lật sách, thầm mong Lương Mạn Thu có thể chú ý đến sự khác thường của mình. Nhưng cô bé không hề để ý, thà bỏ công nghĩ cách giải quyết những câu bài tập khó còn hơn. Từ đầu đến cuối, cô bé đều tập trung cao độ, dường như còn rất cam tâm tình nguyện.

Châu Thư Ngạn đành chịu thua, đặt sách xuống, xòe tay về phía cô bé.

Lương Mạn Thu nghiêng đầu nhìn lòng bàn tay với những ngón thuôn dài của Châu Thư Ngạn, không hiểu ý cậu ta lắm.

– Bút. – Châu Thư Ngạn chỉ nói bằng khẩu hình.

Lương Mạn Thu mơ màng đưa bút cho cậu ta. Ngay sau đó, quyển bài tập của Đới Kha cũng bị Châu Thư Ngạn kéo qua, cậu ta lại định làm hộ.

Lương Mạn Thu chỉ giữ lấy góc vở, lắc đầu.

Châu Thư Ngạn nhẹ nhàng dùng khuỷu tay huých nhẹ cẳng tay cô bé ra.

Lương Mạn Thu làm bài tập hộ Đới Kha là để được cậu dẫn đi net, còn Châu Thư Ngạn giúp cô bé là vì cái gì?

Châu Thư Ngạn chỉ vào tai mình, rồi lại chỉ vào tai cô bé.

Lương Mạn Thu hơi hiểu ra, tháo một bên tai nghe đưa cho cậu ta.

Châu Thư Ngạn chỉ lấy bên tai phải, nhét vào tai mình, muốn dùng chung tai nghe với cô bé.

Lương Mạn Thu cảm thấy thế này quá thân mật. Cô bé đặt bên tai nghe còn lại xuống, lấy chiếc MP3 trong túi ra đẩy cả sang cho cậu ta, không tiếng động mà ra hiệu:

– Cậu nghe đi.

Chiếc tai nghe còn lại lẻ loi nằm đó một lúc, Châu Thư Ngạn không biết đang nghĩ gì, mãi không nhét vào tai, cứ ngượng nghịu đeo một bên như vậy. Trông cứ như thể cậu ta vừa giật đồ của cô bé vậy.

Lương Mạn Thu không có việc gì làm, bèn kéo quyển sách Châu Thư Ngạn mượn về, giở ra xem bừa.

Thế là Đới Kha giao bài tập nghỉ đông cho Lương Mạn Thu làm hộ, cô bé lại đẩy việc sang cho Châu Thư Ngạn.

Năm rưỡi, hai người thu dọn đồ đạc về nhà. Lương Mạn Thu lấy lại máy MP3, lần này thì nhớ mang theo cây bút máy của mình.

Châu Thư Ngạn tiện miệng nói:

– Cây bút máy này của cậu tốt thật đấy.

Lương Mạn Thu bất giác dùng phần thịt đầu ngón tay cái mân mê thân bút.

– Quà sinh nhật anh tớ tặng đấy, cũng không biết anh ấy lười học như thế mà sao lại chọn được cây bút máy tốt ghê.

Châu Thư Ngạn sững người một chút:

– Sáng nay cậu đi net là để tìm cây bút này à?

Lương Mạn Thu gật đầu, lười giải thích thêm.

Việc làm bài tập hộ Đới Kha trong kỳ nghỉ đã thành thông lệ, còn việc được đi net lại giống như phần thưởng thêm.

Châu Thư Ngạn đành dặn dò một câu:

– Lần sau cậu muốn đi net, tớ sẽ dẫn cậu đi, không cần làm bài tập hộ anh cậu đâu.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Vậy tớ có thể giúp cậu làm gì?

Châu Thư Ngạn nói:

– Chuyện nhỏ thôi mà. Cậu đã ghi lại số điện thoại của tớ chưa?

Lương Mạn Thu đáp:

– Tớ chép vào vở rồi.

Ra khỏi cổng công viên hồ chứa, mùi xúc xích nướng thơm nức, béo ngậy từ bến xe buýt thoảng đến, quyến rũ lạ lùng trong buổi chiều đông giá lạnh.

Lương Mạn Thu bất giác nuốt nước miếng.

Người bán hàng rong lanh lợi lập tức bắt được hành động nhỏ của cô bé, giơ hai xiên xúc xích nướng thơm lừng về phía Lương Mạn Thu mà mời chào:

– Em gái ăn không? Một tệ một xiên, siêu ngon, siêu thơm luôn!

Chưa đợi Lương Mạn Thu lắc đầu, Châu Thư Ngạn đã lên tiếng:

– Đừng ăn cái đó, mất vệ sinh.

Lương Mạn Thu ờ một tiếng cho qua. Cô bé không hiểu sao lại nghĩ, nếu có Đới Kha ở đây, chắc cậu đã móc tiền ra bảo cô bé mua hai xiên rồi. Nếp sống của họ, đối với Châu Thư Ngạn mà nói, cũng thô kệch y như nét chữ của Đới Kha vậy. Vốn dĩ cũng chẳng thèm lắm, nhưng Lương Mạn Thu lại như nảy sinh tâm lý chống đối, ngược lại càng thấy thèm mùi thơm của xúc xích nướng.

Tối đến lúc đi ngủ, Lương Mạn Thu như thường lệ lại lách người đến sát thanh chắn giường tầng, nói vọng xuống giường dưới:

– Anh, anh thấy gần đây có chỗ nào bán xúc xích nướng không?

– Đồ háu ăn, nghĩ từ sáng đến giờ vẫn chưa quên à? – Đới Kha đáp lại từ giường dưới.

Từ sau khi bị tịch thu PSP, tối nào trước khi ngủ Đới Kha cũng chán muốn chết, chỉ biết gối đầu lên hai tay ngẩn người. Ban đầu cậu còn mượn MP3 của Lương Mạn Thu nghe nhạc, sau thấy cô bé cần nghe tiếng Anh nên không giành nữa.

– Làm gì mà nghĩ đến tận bây giờ. – Lương Mạn Thu nuốt nước miếng. – Chỉ là tự dưng trước lúc ngủ sực nhớ ra thôi.

Giường dưới vang lên tiếng sột soạt, Đới Kha trở mình:

– Thôi im giùm, nói làm anh đói theo rồi này.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Anh, hôm nay anh có chơi bóng đâu, bài tập cũng không làm, sao mà đói nhanh thế được?

Đới Kha lật chăn ngồi dậy:

– Anh phải nấu mì gói ăn mới được.

Lương Mạn Thu cũng lanh lẹ bò dậy:

– Em cũng muốn ăn!

Đới Kha đứng khựng lại:

– Mày đi nấu đi, anh muốn thêm hai cây xúc xích.

Lương Mạn Thu bĩu môi, hối hận vì mình đã hành động quá nhanh, ít nhất cũng phải dụ Đới Kha đi đun nước trước đã chứ.

– Lỡ không có xúc xích thì sao?

Đới Kha yên tâm nằm xuống, vắt chéo chân, gối đầu lên hai tay, bảo:

– Thì đổi thành trứng ốp la.

Lương Mạn Thu nói:

– Em không biết chiên.

Đới Kha hỏi:

– Chiên trứng mà cũng không biết, bình thường không thấy ba chiên à?

Lương Mạn Thu nài nỉ:

– Anh, anh chỉ em đi, lát nữa em chiên cháy hay nát thì sao?

Đới Kha đáp:

– Thế thôi khỏi thêm.

May mà tủ lạnh còn thừa ba cây xúc xích, cứu Lương Mạn Thu một mạng. Hai anh em đang ở phòng khách húp mì sùm sụp thì Đới Tứ Hải mở cửa bước vào.

Đới Kha nhìn ông như nhìn người xa lạ:

– Con còn tưởng tối nay ba không về.

– Ba có tối nào mà không về đâu? – Đới Tứ Hải mặt mày hớn hở, hít hít mũi ngửi trong không khí, rồi ngó đầu nhìn vào bát mì. – Lại ăn khuya đấy à, tự nấu hay mua về thế?

Lương Mạn Thu nói:

– Tụi con tự nấu ạ.

Đới Tứ Hải hỏi:

– Đại D, có phải con lại bắt em gái làm việc không hả?

– Tại nó muốn ăn trước mà. – Đới Kha đặt bát mì xuống, đi đánh răng rửa mặt rồi lẻn lên giường.

Lương Mạn Thu lẳng lặng dọn dẹp bãi chiến trường, nghe thấy tiếng Đới Tứ Hải trong phòng ngủ chính đang dịu dàng gọi điện thoại:

– Anh vừa về đến nơi đây, hai đứa nhỏ đang ăn mì gói, cũng chẳng biết sao nữa, bữa tối thấy ăn cũng đâu có ít. Ừ, em cũng ngủ sớm đi nhé.

Trong đầu Lương Mạn Thu hiện lên cảnh Đới Tứ Hải sờ mông A Liên, rồi cả hình ảnh cặp nam nữ trần trụi trong máy PSP của Đới Kha. Cô bé bất chợt nổi hết da gà, lờ mờ cảm thấy buồn nôn, vội vàng làm cho xong việc rồi leo lên giường.

Có lẽ do ăn no quá, Lương Mạn Thu cứ trằn trọc mãi không ngủ được, lại bắt chuyện với Đới Kha:

– Anh, anh ngủ chưa?

Đới Kha mơ mơ màng màng ừ một tiếng.

Lương Mạn Thu nói nhỏ:

– Lúc nãy hình như em nghe thấy bác gọi điện thoại cho phụ nữ.

Đới Kha dường như tỉnh táo hơn một chút:

– Nói gì thế?

Lương Mạn Thu đáp:

– Không nói gì mấy.

Đới Kha gắt:

– Không nói gì mấy thì nói với anh làm gì?

Lương Mạn Thu hít sâu một hơi, lấy hết can đảm hỏi:

– Có khi nào bác có bạn gái rồi không anh?

Đới Kha im lặng một lúc, lâu đến mức Lương Mạn Thu phải gọi thêm tiếng “anh” nữa, cậu mới bực bội vô cớ đáp:

– Anh không biết!

Trong nhận thức non nớt của bọn họ, đàn ông tầm tuổi Đới Tứ Hải lẽ ra đã yên bề gia thất, người phụ nữ thân thiết nhất của họ phải là vợ chứ không phải là bạn gái.

Ngoài phòng khách chợt vọng đến tiếng bước chân, ánh đèn rọi sáng qua khe cửa phòng.

Lương Mạn Thu lập tức im bặt.

Bí mật và nghi hoặc cứ chất chứa trong lòng cô bé, như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, cần một lối thoát lớn hơn để giải tỏa. Cơ hội để cô bé ngồi lại nói chuyện kỹ càng với Đới Kha vốn đã ít ỏi, giờ lại càng khó tìm được dịp thích hợp.

Lương Mạn Thu đành phải lái sang chuyện khác:

– Anh, mai có một bạn nữ lớp em đến nhà chơi đấy.

Đới Kha tỏ vẻ mất kiên nhẫn:

– Nói lần thứ mấy rồi.

Lương Mạn Thu đáp:

– Sợ anh quên thôi.

Sáng hôm sau, Đới Tứ Hải đúng giờ ra tiệm, trong nhà chỉ còn Lương Mạn Thu và Đới Kha đang ngủ nướng.

Đến 10 giờ hẹn, Lương Mạn Thu ra cổng khu dân cư Bích Lâm Hồng Đình đợi Đinh Lị Lị.

Khu này xây cũng hơn mười lăm năm rồi, mấy tòa nhà san sát trông như răng sâu, tường ngoài loang lổ, nhuốm màu thời gian.

Đinh Lị Lị không ngừng nhìn ngó xung quanh, hỏi thăm:

– Ra là cậu ở đây à, lớp mình còn ai ở cùng khu với cậu không?

Lương Mạn Thu đáp:

– Tớ không rõ lắm.

Đinh Lị Lị hỏi:

– Anh cậu có nhà không?

Lương Mạn Thu gật đầu. Trước khi ra ngoài cô bé còn cố tình lay Đới Kha dậy, báo trước là bạn mình sắp lên, kẻo cậu lại mặc quần ngủ đi ra thì mất hình tượng “ông anh ngầu”. Vậy mà Đới Kha lại vòng tay đẩy đầu cô bé ra, rồi trùm chăn ngủ tiếp.

Đinh Lị Lị hỏi:

– Anh cậu ở nhà làm gì thế, chơi game à? Hay làm bài tập?

Lương Mạn Thu đáp:

– Anh ấy mà thèm làm bài tập mới lạ.

– Đúng ha, tớ cũng có làm đâu. – Đinh Lị Lị cũng là học sinh kém nên dễ dàng đồng cảm với Đới Kha.

Lương Mạn Thu dẫn Đinh Lị Lị lên lầu. Trời u ám, hành lang lại càng tối tăm, khiến không khí càng thêm ẩm mốc.

Đinh Lị Lị hơi nhíu mày:

– Nhà cậu không có thang máy à?

Lương Mạn Thu nói:

– Hình như cả khu này đều không có thang máy.

Đinh Lị Lị nói:

– Nhà tớ có thang máy, cả học kỳ tớ leo thang bộ còn không nhiều bằng hôm nay.

Mà đây mới là tầng năm thôi.

Lương Mạn Thu nói thật:

– Ở trường cậu cũng hay lên tầng bốn tìm anh tớ mà.

Đinh Lị Lị cười cười:

– Hình như cũng đúng.

Lương Mạn Thu mở cửa nhà, thấy cửa các phòng đều đóng, cô bé bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Đinh Lị Lị nhìn hai cánh cửa phòng đóng chặt, sững người một lát rồi hỏi:

– Nhà cậu chỉ có hai phòng thôi à?

Lương Mạn Thu gật đầu, không hiểu vì sao Đinh Lị Lị lại cảm thán như vậy, bởi lúc đến nhà Kim Linh và Kim Minh chơi, cô bé đâu có để ý xem nhà họ có mấy phòng, dù sao thì cũng không được tự tiện vào phòng người lớn.

Đinh Lị Lị nói:

– Nhà tớ có bốn phòng lận: tớ một phòng, anh tớ một phòng, ba mẹ tớ một phòng, còn có một thư phòng nữa.

Lương Mạn Thu chỉ biết nói:

– Nhà cậu rộng thật đấy.

– Đúng là rộng lắm. – Đinh Lị Lị nói. – Lương Mạn Thu, cậu ở phòng nào?

Thật ra Lương Mạn Thu chẳng có phòng riêng nào cả, chỉ là đang ở tạm trong không gian của Đới Kha mà thôi.

– Bên phải. – Cô bé tiện tay chỉ, và như có phép màu, cánh cửa phòng bật mở theo tiếng nói.

Đới Kha mặc quần thể dục đồng phục xanh và áo hoodie xám, tay vịn nắm cửa, mắt vẫn còn ngái ngủ nhìn hai cây nấm lùn trước mặt.

– Anh! – Đinh Lị Lị gọi thân mật. – Lâu rồi không gặp!

Đới Kha lờ Đinh Lị Lị đi, nhìn Lương Mạn Thu hỏi:

– Sao nó lại ở đây?

Lương Mạn Thu nhất thời lúng túng không thôi:

– Anh, hôm qua em nói với anh là có bạn cùng lớp em đến nhà chơi rồi mà.

Đinh Lị Lị dường như miễn nhiễm với sự lạnh lùng của Đới Kha, cô nàng nghiêng đầu cười hì hì:

– Anh, em đến chơi với anh nè!

Đới Kha khẽ đảo mắt tỏ vẻ chán ngán, rồi đi vào nhà vệ sinh khóa trái cửa.

Đinh Lị Lị giơ hai nắm đấm lên trước ngực vung vẩy, làm động tác cố lên, tự cổ vũ mình.

– Lương Mạn Thu, tụi mình vào phòng cậu chơi đi. – Đinh Lị Lị nói.

Lương Mạn Thu dẫn bạn vào, liếc nhìn xem đồ đạc của Đới Kha có vứt lung tung không, kẻo lại rơi vào tình huống khó xử, lát nữa không biết giải thích thế nào.

Giường tầng trên đã mắc màn, chăn gối gấp gọn gàng; còn giường dưới không mắc màn, chăn gối thì bừa bộn, một chiếc quần ngủ của nam vắt ở cuối giường.

Đinh Lị Lị giật mình:

– Lương Mạn Thu, ban nãy cậu nói đây là phòng cậu à?

Lương Mạn Thu gật đầu.

Đinh Lị Lị chỉ vào cái giường dưới bừa bộn như ổ chó:

– Đây là giường của ai?

Lương Mạn Thu đáp:

– Anh tớ.

Ngón tay Đinh Lị Lị dịch lên trên:

– Còn giường trên?

Lương Mạn Thu đáp:

– Tớ.

Mắt Đinh Lị Lị mở to chưa từng thấy, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt:

– Lương Mạn Thu, cậu lớn từng này rồi mà còn ngủ chung phòng với anh trai á?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.