Buổi chiều, câu đầu tiên Châu Thư Ngạn hỏi khi gặp Lương Mạn Thu là:
– Cậu có thường làm bài tập hộ anh cậu không?
– Không… – Lương Mạn Thu vốn định lấp li3m cho qua, nhưng không chịu nổi ánh mắt dò hỏi của Châu Thư Ngạn, đành phải đáp. – Ngày thường thì không, nghỉ đông nghỉ hè thì có làm một ít.
Châu Thư Ngạn hỏi:
– Phải làm hết cả quyển à?
Lương Mạn Thu đáp:
– Cũng không có nhiều nội dung lắm, dù sao phần lớn tớ cũng không hiểu, chỉ cần không để giấy trắng là được.
Châu Thư Ngạn nhìn cô bé một lát, giọng có chút xa cách:
– Câu này không giống như những gì cậu sẽ nói.
Lương Mạn Thu giật mình, mãi sau mới nhận ra mình đã bị lối suy nghĩ của Đới Kha ảnh hưởng, thậm chí còn buột miệng biện hộ cho cậu. Có lẽ trong tiềm thức của cô bé, họ vẫn được xem là người một nhà, số phận gắn kết họ phải cùng nhau chống lại người ngoài. Than thở với người khác rằng gia đình nuôi nấng mình không tốt thì khác gì kẻ ăn cháo đá bát chứ?
Cô bé vội đánh trống lảng:
– Cậu có mang bút máy của tớ đến giúp tớ không?
Châu Thư Ngạn đáp:
– Mang rồi, ở trong cặp sách này. Anh cậu lười học thế à?
Lương Mạn Thu đáp:
– Anh ấy trước giờ vẫn vậy.
Châu Thư Ngạn hỏi:
– Anh ấy toàn bắt nạt cậu như vậy sao?
Lần đầu tiên có người tỏ thái độ bất bình thay mình, nhìn thấu mối quan hệ căng thẳng giữa cô bé và Đới Kha khiến Lương Mạn Thu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745180/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.