Lương Mạn Thu hơi khựng lại:
– Sao thế?
Cô thấy khó hiểu trước phản ứng thái quá của Đinh Lị Lị, không nghĩ ra được có chỗ nào không ổn. Chị em nhà họ Kim cũng ở như vậy mà, cũng giường tầng trong cùng một phòng, có bao giờ cô thấy lạ đâu.
Đinh Lị Lị hạ giọng kêu lên:
– Con gái sao lại ở chung phòng với con trai được chứ?
Lương Mạn Thu bối rối gãi tai, chuyện này đâu phải do cô quyết định, được chia cho một cái giường là đã thấy đủ lắm rồi.
Đinh Lị Lị nói:
– Cậu không biết con gái với con trai phải ở riêng à? Nhà tớ, tớ một phòng, anh tớ một phòng, không được phép thì không được tự tiện chạy sang phòng nhau đâu.
Tính nghiêm trọng của vấn đề bày ra trước mắt, nhưng Lương Mạn Thu không có cách nào giải quyết, chỉ đành chống chế:
– Tụi tớ mỗi người một giường mà.
Khóe miệng Đinh Lị Lị giật giật:
– Trời ạ, lúc cậu thay đồ mà anh cậu ở trong phòng thì làm thế nào?
Mỗi sáng Lương Mạn Thu đều thay đồ trên giường tầng trên lúc trời còn tối mờ, khi Đới Kha còn chưa mở mắt, nên họ chưa từng gặp phải tình huống khó xử tương tự.
Lương Mạn Thu thản nhiên đáp:
– Thì vào phòng vệ sinh thay.
– Phiền phức thật đấy… – Đinh Lị Lị nói.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, Đới Kha bước ra, trước ngực áo thấm mấy vệt nước sẫm màu, trên mặt còn vương những giọt nước li ti, trông tỉnh táo hơn hẳn.
Đới Kha đi tới bên bàn học, kéo ngăn kéo lớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745181/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.