Lương Mạn Thu hơi khựng lại:
– Sao thế?
Cô thấy khó hiểu trước phản ứng thái quá của Đinh Lị Lị, không nghĩ ra được có chỗ nào không ổn. Chị em nhà họ Kim cũng ở như vậy mà, cũng giường tầng trong cùng một phòng, có bao giờ cô thấy lạ đâu.
Đinh Lị Lị hạ giọng kêu lên:
– Con gái sao lại ở chung phòng với con trai được chứ?
Lương Mạn Thu bối rối gãi tai, chuyện này đâu phải do cô quyết định, được chia cho một cái giường là đã thấy đủ lắm rồi.
Đinh Lị Lị nói:
– Cậu không biết con gái với con trai phải ở riêng à? Nhà tớ, tớ một phòng, anh tớ một phòng, không được phép thì không được tự tiện chạy sang phòng nhau đâu.
Tính nghiêm trọng của vấn đề bày ra trước mắt, nhưng Lương Mạn Thu không có cách nào giải quyết, chỉ đành chống chế:
– Tụi tớ mỗi người một giường mà.
Khóe miệng Đinh Lị Lị giật giật:
– Trời ạ, lúc cậu thay đồ mà anh cậu ở trong phòng thì làm thế nào?
Mỗi sáng Lương Mạn Thu đều thay đồ trên giường tầng trên lúc trời còn tối mờ, khi Đới Kha còn chưa mở mắt, nên họ chưa từng gặp phải tình huống khó xử tương tự.
Lương Mạn Thu thản nhiên đáp:
– Thì vào phòng vệ sinh thay.
– Phiền phức thật đấy… – Đinh Lị Lị nói.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, Đới Kha bước ra, trước ngực áo thấm mấy vệt nước sẫm màu, trên mặt còn vương những giọt nước li ti, trông tỉnh táo hơn hẳn.
Đới Kha đi tới bên bàn học, kéo ngăn kéo lớn ở giữa ra, lấy tiền lẻ từ trong hộp bánh trung thu.
Lương Mạn Thu thuận miệng hỏi:
– Anh, anh định ra ngoài à?
Đới Kha đáp:
– Đi ăn sáng, đói chết đi được.
Lương Mạn Thu nói:
– Nhưng sắp đến giờ cơm trưa rồi mà.
Đới Kha dặn:
– Nhớ bảo lão Đới là trưa anh không qua ăn.
Nói xong, Đới Kha lấy tất từ tủ quần áo, ra cửa xỏ giày rồi đi ra ngoài.
Đinh Lị Lị đột nhiên mất hết sự nhiệt tình ban nãy, lặng lẽ nhìn hết loạt hành động của Đới Kha, vẻ hứng thú chẳng còn là bao. Cô nàng nói mình cũng phải về nhà ăn cơm, cả quá trình ở lại chưa đầy nửa tiếng.
Lương Mạn Thu mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không rõ là không chắc chắn hay là không dám đối mặt, nên không nghĩ sâu xa thêm. Lần đầu rủ bạn đến nhà chơi mà lại không giữ được người ta ở lại, Lương Mạn Thu ít nhiều cảm thấy hơi thất bại.
Đinh Lị Lị thì mặt mày càng ủ ê, chuyến đi không vui như mong đợi thì thôi, lại còn bị đả kích không ít. Nhớ lại những điểm bất thường trong cách Lương Mạn Thu và Đới Kha cư xử với nhau: cuộc điện thoại không được trả lời, cậu giúp cô mua băng vệ sinh, cậu chạy bộ cùng cô, rồi cả chuyện ban nãy nữa… Cô nàng lại thấy bứt rứt muốn tìm người để kể lể.
Trên xe buýt, dường như luôn có một ánh mắt dõi theo cô nàng.
Đinh Lị Lị nhìn sang, chủ nhân của ánh mắt đó có vóc dáng đồ sộ, không thể không chú ý.
– Anh Cao.
Cao Tử Ba đang nắm vòng treo, lắc lư đi tới như con tinh tinh:
– Sao em lại tới khu này?
Đinh Lị Lị thở dài:
– Em đến nhà Đại D.
– Ồ. – Cao Tử Ba cười khẩy một tiếng ngắn gọn. Mũi Đinh Lị Lị thính như mũi chó, đánh hơi được thái độ không bình thường từ cậu ta.
Cô nàng thăm dò:
– Anh Cao, anh từng đến nhà Đại D chơi chưa?
– Sao lại chưa từng đến! – Vẻ chán ghét của Cao Tử Ba càng lộ rõ, mắt Đinh Lị Lị sáng rực lên ngay tức khắc.
Hôm nay tiệm ngỗng quay Tứ Hải chỉ bán buổi sáng còn chiều nghỉ. Sau bữa trưa, Lương Mạn Thu phụ dọn hàng.
Đới Tứ Hải hỏi:
– Tiểu Thu, anh con có nói nó đi đâu không?
Đoán chừng Đới Kha lại đến tiệm net Thiên Hồng rồi, Lương Mạn Thu lắc đầu không dám nói.
Đới Tứ Hải hỏi tiếp:
– Nó có nói khi nào về không?
Lương Mạn Thu đáp:
– Dạ không ạ.
Đới Tứ Hải lấy làm thắc mắc:
– Hôm nay hai đứa không đi chơi cùng nhau à?
Chuyện Đinh Lị Lị ghé chơi nhà chỉ thoáng để lại chút không vui, Lương Mạn Thu cũng nuốt vào bụng, lẳng lặng lắc đầu.
Đới Tứ Hải hỏi:
– Con ở nhà học nguyên ngày à?
Lương Mạn Thu đáp bừa:
– Chiều con qua thư viện Thúy Điền học ạ.
Đới Tứ Hải dặn dò:
– Trông trời sắp mưa đấy, nhớ mang ô theo nhé.
Lúc đến tiệm, đầu óc Lương Mạn Thu lơ mơ thế nào lại quên mang cặp sách, đành phải quay về Bích Lâm Hồng Đình.
Vừa mở cửa, cô bé đã bắt gặp bóng dáng quen thuộc, ngạc nhiên hỏi:
– Anh, anh về lúc nào thế? Ăn cơm chưa?
Đới Kha giật nảy mình, ngã phịch xuống ghế sô pha gỗ, thở hổn hển. Cậu quệt mồ hôi trán, nói:
– Anh còn tưởng ba về.
Lương Mạn Thu ngồi xuống cạnh cậu, bám tay vào mép sô pha, hỏi:
– Anh từ Thiên Hồng về à?
Đới Kha xoa gáy, lầm bầm chửi:
– Hôm nay Thiên Hồng đột nhiên bị kiểm tra, đuổi hết mấy đứa không có thẻ căn cước như bọn anh ra ngoài.
Lương Mạn Thu cảm thán:
– Sao lại xui thế, vậy mà cũng gặp phải…
Đới Kha nhoài người nhìn ra cửa, hỏi:
– Chiều tiệm nghỉ, lão Đới đi đâu nhỉ?
Lương Mạn Thu:
– Em không biết nữa. Mọi khi nghỉ, hình như bác đều không ở nhà.
Hai năm nay ngoài Tết ra, thời gian tiệm ngỗng quay Tứ Hải nghỉ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đới Tứ Hải dốc sức làm ngỗng quay ngày đêm kiếm tiền, nên những lúc nghỉ thường đi xem mặt bằng mới.
Đới Kha hất đầu về phía phòng Đới Tứ Hải, ra lệnh:
– Cửa phòng lão Đới không khóa, em vào tìm máy PSP ra đây.
– Hả? – Lương Mạn Thu không tin vào tai mình, ngần ngại nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt. – Anh, làm vậy không hay lắm đâu. Em chưa vào phòng bác bao giờ hết.
Đới Kha sầm mặt nạt:
– Không hay thì sao còn để PSP bị tịch thu?
Lương Mạn Thu bĩu môi, trong đầu lại hiện lên mấy hình ảnh linh tinh trong các video đó.
– Vào nhanh đi, anh canh cửa cho. – Đới Kha vừa nói vừa kéo tay Lương Mạn Thu, đẩy cô vào phòng. – Nhanh lên.
Lương Mạn Thu đành căng da đầu hỏi:
– Bác sẽ cất đồ ở đâu ạ?
Đới Kha đáp:
– Anh mà biết thì cần gì bảo em tìm, tự anh lấy luôn rồi.
Lương Mạn Thu lại hỏi:
– Nhỡ bác khóa lại thì sao?
– Đừng lằng nhằng nữa, tìm trước đi.
Đới Kha đẩy nhẹ lưng Lương Mạn Thu, đưa cô vào trong rồi đứng ngoài cửa canh chừng.
Sát cửa ra vào là tủ quần áo kê dựa tường. Phía trước tủ là chiếc giường một mét rưỡi và tủ đầu giường, đối diện giường là cửa sổ ngay trên bàn.
Chiếc tủ bốn cánh không khóa. Lương Mạn Thu lần lượt mở ra xem: chăn đông đã được lấy ra, một nửa tủ chỉ còn lại chăn hè và túi đựng chăn trông khá trống trải; nửa còn lại treo đầy quần áo bốn mùa, bên dưới có hai ngăn kéo bị khóa. Cô lật tìm sâu bên trong đống quần áo, sờ cả vào các túi áo khoác nhưng không thấy vật gì cứng.
– Anh ơi, trong tủ không có. – Lương Mạn Thu bất giác hạ giọng.
Đới Kha mắt vẫn dán vào cửa chính, đáp: – Tìm kỹ xem, tủ đầu giường ấy.
Lương Mạn Thu kéo ngăn trên của tủ đầu giường, đồ đạc bên trong kêu loảng xoảng. Cô bất giác kêu khẽ một tiếng.
Đới Kha gắt:
– Kêu cái gì mà kêu? Thấy chưa?
Lương Mạn Thu nhặt một vật vuông vuông gói trong giấy bạc lên, hỏi:
– Anh, đây là nhang muỗi hả? Nhà mình hình như đâu có dùng loại này…
– Nhang muỗi?
Đới Kha vốn tính hay tò mò, quên luôn việc canh cửa, cũng bị thu hút chạy vào xem. Cậu cầm lấy một miếng bóp thử, thấy vỏ gói lồi lõm không đều, không phẳng lì như nhang muỗi bình thường.
– Xé ra xem thử.
Lương Mạn Thu vội kéo cậu lại, khuyên:
– Đồ của bác sao mà xé lung tung được? Nhỡ bác phát hiện thì sao?
Đới Kha quả quyết:
– Trong đó ít nhất cũng có bảy tám cái, mất một cái ba không để ý đâu.
Lương Mạn Thu vẫn thấy không ổn, không muốn gây thêm chuyện:
– Thôi bỏ đi anh. Mình vào để tìm PSP mà.
– Lương Mạn Thu, sao mày nhát gan thế?
Nói xong, Đới Kha xé toạc một góc, nặn thứ bên trong ra.
Thứ đó trông như một cái bong bóng trong suốt, cuộn tròn lại, dính chất lỏng gì đó, thoang thoảng mùi cao su.
Lương Mạn Thu thắc mắc:
– Bong bóng ạ?
Đới Kha im lặng vê vê miệng cái “bong bóng”, cảm nhận chất trơn nhớt, rồi kéo nó ra, dài gần bằng bàn tay, trông giống một đoạn vỏ lạp xưởng phơi khô. Cậu chợt khựng lại, đưa đầu ngón tay lên mũi ngửi, đúng là mùi cao su.
Lương Mạn Thu căng thẳng hỏi:
– Anh, sao thế? Thứ này có độc à?
Giữa tiết trời âm u lành lạnh, vành tai và hai má Đới Kha lại nóng bừng lên. Cậu luống cuống nhét thứ đó vào lại vỏ gói, càng vội càng lóng ngóng.
Lương Mạn Thu hít sâu một hơi, lo lắng hỏi:
– Anh, rốt cuộc là sao thế?
Bên ngoài đột nhiên có tiếng động, là tiếng người mở cửa, nói cười rôm rả, giọng điệu hoàn toàn trái ngược với sự căng thẳng của hai người trong phòng.
Lương Mạn Thu và Đới Kha giật bắn mình, bất giác nhìn nhau. Sự hoảng hốt trong mắt đối phương càng khiến tình hình thêm gấp gáp.
Đới Kha tiện tay ném cái “bong bóng” vào thùng rác gần đó, vội mở cánh tủ phía đựng chăn rồi chui vào. Đầu óc Lương Mạn Thu trống rỗng, chỉ biết bắt chước Đới Kha chui vào tủ quần áo, ép sát vào người cậu, luống cuống đóng cửa tủ lại.
– Không thấy giày dép đâu, hai đứa nó không có nhà à?
Đó là giọng của A Liên.
Cửa tủ chỉ hở một khe sáng dọc hẹp. Bóng tối dường như khuếch đại những giác quan khác: mùi cao su còn vương trên tay Đới Kha trở nên nồng nặc lạ thường, tiếng thở dốc cũng biến thành những tạp âm rõ rệt. Lương Mạn Thu và Đới Kha gắng gượng nhìn nhau qua bóng tối, lờ mờ cảm nhận được sự nghi hoặc và kinh ngạc trong mắt đối phương.
Hai người còn đang mang giày thể thao mà dám chui vào tủ quần áo, chỉ riêng việc này đã đủ để họ ăn mắng một trận nếu bị phát hiện.
– Chắc là đi chơi hết rồi. – Đới Tứ Hải nói.
A Liên hỏi:
– Trời sắp mưa rồi mà chúng nó còn chạy ra ngoài à?
Đới Tứ Hải bảo:
– Trẻ con có ngồi yên được đâu, làm gì có chuyện ngoan ngoãn ở nhà.
A Liên vẫn thấp thỏm than:
– Em vẫn hơi không yên tâm, sợ chúng nó đột ngột về.
Đới Tứ Hải đáp:
– Về thì về thôi.
Một tiếng “bốp” khẽ vang lên, không rõ A Liên đánh vào đâu trên người Đới Tứ Hải, vừa cười nũng nịu vừa nói:
– Anh nói nghe nhẹ nhàng nhỉ. Lỡ chúng nó về thì biết giải thích với Đại D thế nào?
Đới Tứ Hải đáp:
– Giấu lâu thế rồi, cũng nên nói cho nó biết thôi.
Tim Đới Kha đập thình thịch như trống trận, không rõ vì tức giận hay hoảng sợ. Lương Mạn Thu nép trong lòng Đới Kha, cảm nhận rõ nhịp tim cậu đập mạnh sau lưng mình, từng hồi dồn dập khiến cô thấy chóng mặt. Nghĩ lại mới thấy, lúc ở quán Đới Tứ Hải cứ hỏi này hỏi nọ mãi, hóa ra là để chắc chắn hai anh em họ không có nhà.
A Liên hỏi:
– Anh hỏi ý thằng bé chưa đấy? Đừng có như chuyện của Tiểu Thu, cứ thế dắt về nhà, chẳng báo trước tiếng nào.
Đới Tứ Hải đáp:
– Hai chuyện khác nhau mà.
Giọng nói của họ bỗng nhiên trở nên mơ hồ, như thể hơi thở bị đứt quãng. Ngay sau đó, tiếng động lại rõ ràng hơn, Đới Tứ Hải và A Liên đã vào phòng ngủ, đóng cửa lại, bật điều hòa.
Sự căng thẳng của Lương Mạn Thu và Đới Kha lập tức lên đến đỉnh điểm.
Qua khe cửa hẹp, Lương Mạn Thu lờ mờ thấy Đới Tứ Hải và A Liên đang quấn lấy nhau trên giường. Những âm thanh khe khẽ, dính dớp, mờ ám và nũng nịu phát ra khiến người nghe phải đỏ mặt.
Không khí trong phòng dường như cũng dần ấm lên. Hai má Lương Mạn Thu nóng bừng như bị bỏng, không phải do trốn trong tủ bị ngợp, cũng chẳng phải vì hoảng sợ, mà bởi cô từng nghe thấy những tiếng rên rỉ đó trong máy PSP của Đới Kha.
A Liên đột nhiên chống người dậy, hỏi:
– Quần áo của em còn ở đây không? Em mặc cho anh xem.
Đới Tứ Hải đáp: – Trong tủ ấy, sao lại không còn được.
Vừa nghe nhắc đến tủ quần áo, Lương Mạn Thu sợ đến nín thở, dù đang ngồi nhưng hai chân vẫn run lên bần bật. Đới Kha một tay ôm ghì lấy cô, tay kia bịt chặt miệng cô lại. Mùi cao su từ lòng bàn tay cậu xộc thẳng vào mũi, giống như mùi da ghế lúc say xe khiến Lương Mạn Thu thấy buồn nôn. Cô cố nắm lấy bàn tay cậu kéo xuống một chút nhưng chẳng ăn thua.
A Liên làu bàu:
– Ai biết được anh có vứt đồ của em đi không.
Đới Tứ Hải lại nói:
– Anh vứt đồ của em đi làm gì.
Khe sáng nơi cửa tủ đột nhiên biến mất. A Liên đứng trước tủ quần áo, chuẩn bị mở cửa tủ.
Trong bóng tối mịt mù, Lương Mạn Thu mở to đôi mắt tròn xoe, tay vô thức bấm chặt vào lòng bàn tay Đới Kha. Đới Kha siết chặt vòng tay, hành động này trông càng giống đang khống chế hơn là ôm.
– Không phải bên này, tủ bên kia cơ. – Đới Tứ Hải đột nhiên lên tiếng, vô tình cứu bọn họ một phen.
A Liên cười một tiếng, dịch sang bên cạnh.
Khe cửa lại hé ra một vệt sáng.
Lương Mạn Thu khẽ thở phào, lúc này mới nhận ra lòng bàn tay Đới Kha đang ôm lấy bầu ngực nhỏ nhắn của cô, áp lên một bên nụ hồng.
Lương Mạn Thu tự trấn an rằng có lẽ cậu không cố ý, nhưng không sao kìm nổi nhịp tim đang đập thình thịch, chẳng biết có vọng tới lòng bàn tay Đới Kha hay không.
Bên ngoài lại vọng đến những âm thanh mờ ám, nóng bỏng hơn cả lúc nãy, ngày càng giống hệt âm thanh gốc trong video.
Nhưng hình ảnh vụt qua trong đầu Đới Kha không phải là video, mà là giấc mơ và những tưởng tượng của riêng cậu, là những rung động vừa cứng rắn vừa ẩm ướt hết lần này đến lần khác.
Con thú nơi đáy lòng đột nhiên mở mắt, đánh không gục, hạ không đo ván, kéo Đới Kha vào vòng xoáy dục vọng. Cậu tò mò nhiều hơn là muốn chiếm hữu.
Cằm cậu gác lên vai Lương Mạn Thu, má gần như áp sát má cô. Bàn tay to hơn tay cô một vòng kẹp giữa ngực và đầu gối cô, năm ngón siết lại, khe khẽ xoa nắn. Tay cậu rất lớn, còn cô thì nhỏ bé.
Yết hầu cậu chuyển động đầy nguy hiểm.
Lương Mạn Thu giật nảy mình như bị điện giật, bất giác duỗi thẳng chân, vô tình đá vào cánh cửa tủ.
Âm thanh bên ngoài im bặt.
Đới Tứ Hải trở mình trên giường, lăn về phía tủ quần áo.
Đới Kha giật bắn mình, theo phản xạ ôm chặt hơn. Lương Mạn Thu lại càng hoảng hốt, cô không giằng ra được, chỉ biết theo bản năng rụt sâu hơn vào lòng cậu.
Trạng thái đối đầu ban nãy vội vã kết thúc, họ lại tự động kết thành đồng minh che chở lẫn nhau. Hoàn toàn mất lý trí, chỉ dựa vào bản năng, hai đứa trẻ một lớn một nhỏ ôm chặt lấy nhau, thân mật theo cái cách mà ngày thường chẳng bao giờ tưởng tượng nổi.
– Ai ở trong đó?
Đới Tứ Hải vớ lấy cái đèn bàn làm vũ khí tạm bợ, giơ lên trước người.
Trong khoảnh khắc yên lặng, lý trí của Đới Kha dần trở về. Họ đã bị dồn vào đường cùng, không còn lối thoát.
Để đảm bảo an toàn, cậu buông Lương Mạn Thu ra, bám tay vào thành tủ.
Lương Mạn Thu chỉ đành ôm chặt đầu gối mình.
Ngay sau đó, cửa tủ bật mở, ánh sáng ùa vào. Lương Mạn Thu và Đới Kha bất giác né người, trông cứ như thể họ mới là cặp đôi vụng trộm.
Đới Tứ Hải kinh ngạc hỏi:
– Hai đứa làm gì trong này?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.