Lương Mạn Thu vốn chỉ đứng ngoài lề, không hề tham gia vào cuộc tranh luận của ba con họ Đới, nay đột nhiên bị kéo vào tâm điểm câu chuyện, cô không khỏi thấy hoang mang và lo sợ.
Hai năm trước, khi suy nghĩ còn non nớt, cô đã từng khóc lóc van xin được ở lại nhà họ Đới, nhất quyết không chịu quay về trung tâm bảo trợ xã hội. Nhưng giờ đây, Lương Mạn Thu không thể nào mặt dày mày dạn làm vậy được nữa. Cô cảm thấy mình đã gây đủ phiền phức cho Đới Tứ Hải rồi, thật ngại nếu lại trở thành vật cản đường, ngăn ông tìm kiếm hạnh phúc mới.
– Em… hai năm nữa lên cấp ba là có thể ở nội trú rồi.
Đới Kha có vẻ trách cô không phối hợp, không đứng cùng chiến tuyến với cậu:
– Thế cuối tuần em không về à? Rồi nghỉ hè nghỉ đông cũng không về luôn? Lại quay về cái xó xỉnh cũ?
– Rồi sẽ có chỗ để đi thôi… – Lương Mạn Thu đáp lí nhí, không chắc liệu trung tâm bảo trợ xã hội có còn chỗ cho mình hay không. Nghĩ đến đây, mắt cô bỗng đỏ hoe, chỉ biết cúi đầu im lặng nhai tiểu long bao.
Đới Kha dùng một tay nâng trán Lương Mạn Thu lên, nhìn rõ vành mắt đỏ hoe của cô, bèn hỏi:
– Lại khóc đấy à?
Lương Mạn Thu nghiêng đầu tránh tay cậu:
– Làm gì có.
Vừa nói xong, nước mắt đã không nghe lời mà lăn dài trên má, rơi tõm vào đ ĩa thức ăn, nêm thêm gia vị cho món trứng ốp la.
Một gói khăn giấy được quăng đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745184/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.