🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lương Mạn Thu vốn chỉ đứng ngoài lề, không hề tham gia vào cuộc tranh luận của ba con họ Đới, nay đột nhiên bị kéo vào tâm điểm câu chuyện, cô không khỏi thấy hoang mang và lo sợ.

Hai năm trước, khi suy nghĩ còn non nớt, cô đã từng khóc lóc van xin được ở lại nhà họ Đới, nhất quyết không chịu quay về trung tâm bảo trợ xã hội. Nhưng giờ đây, Lương Mạn Thu không thể nào mặt dày mày dạn làm vậy được nữa. Cô cảm thấy mình đã gây đủ phiền phức cho Đới Tứ Hải rồi, thật ngại nếu lại trở thành vật cản đường, ngăn ông tìm kiếm hạnh phúc mới.

– Em… hai năm nữa lên cấp ba là có thể ở nội trú rồi.

Đới Kha có vẻ trách cô không phối hợp, không đứng cùng chiến tuyến với cậu:

– Thế cuối tuần em không về à? Rồi nghỉ hè nghỉ đông cũng không về luôn? Lại quay về cái xó xỉnh cũ?

– Rồi sẽ có chỗ để đi thôi… – Lương Mạn Thu đáp lí nhí, không chắc liệu trung tâm bảo trợ xã hội có còn chỗ cho mình hay không. Nghĩ đến đây, mắt cô bỗng đỏ hoe, chỉ biết cúi đầu im lặng nhai tiểu long bao.

Đới Kha dùng một tay nâng trán Lương Mạn Thu lên, nhìn rõ vành mắt đỏ hoe của cô, bèn hỏi:

– Lại khóc đấy à?

Lương Mạn Thu nghiêng đầu tránh tay cậu:

– Làm gì có.

Vừa nói xong, nước mắt đã không nghe lời mà lăn dài trên má, rơi tõm vào đ ĩa thức ăn, nêm thêm gia vị cho món trứng ốp la.

Một gói khăn giấy được quăng đến bên tay Đới Kha, Đới Tứ Hải hất hàm ra hiệu cho cậu về Lương Mạn Thu.

Đới Kha rút hai tờ giấy ăn, nhét vào tay đang cầm đũa của Lương Mạn Thu:

– Có gì đâu mà phải khóc, không ai đuổi em đi được hết.

Lương Mạn Thu vẫn cứ cúi gằm mặt, lặng lẽ đổi tờ giấy ăn sang tay kia lau khô nước mắt, rồi lại tiếp tục ăn trứng ốp la.

Đới Kha có những lúc tốt đến lạ thường, giống như một món quà mà ông trời ban tặng. Nếu không phải do cậu vô tình “bắt cóc” cô khỏi trung tâm bảo trợ xã hội ngày đó, có lẽ Đới Tứ Hải đã chẳng thể hạ quyết tâm giữ cô ở lại. Nhưng cũng có lúc, cậu lại xấu xa như quỷ dữ, kéo cô vào những cơn ác mộng.

Nếu trưởng thành là quá trình dần dần chấp nhận những điều không hoàn hảo, thì Lương Mạn Thu đã nhận ra rằng hiện thực không giống như truyện cổ tích, rằng trên đời này chẳng hề tồn tại người nào tốt một cách tuyệt đối.

Khuyết điểm và ưu điểm của Đới Kha đều rõ rành rành, cô chỉ có thể học cách làm quen với những khuyết điểm ấy và ghi nhớ những ưu điểm của cậu mà thôi.

Đới Tứ Hải hỏi:

– Tiểu Thu, con nghe anh con nói chưa, không ai đuổi con đi được hết.

Lương Mạn Thu vội gật đầu.

Đới Tứ Hải ôn tồn bảo:

– Đây chính là nhà của con, hiểu không?

Lương Mạn Thu cứ ăn được hai miếng lại phải đưa tay lên lau mặt, trông chẳng khác nào đang bị cảm nặng.

Đới Kha xử xong hai quả trứng ốp la, đặt đũa xuống, liếc cô một cái:

– Ngốc hết biết!

Lương Mạn Thu lại khụt khịt mũi mấy cái, vẫn cúi gằm mặt, chẳng nhìn rõ gì.

Đới Tứ Hải nhắc nhở Đới Kha:

– Em lớn rồi, con không được tùy tiện động tay động chân với con bé như hồi trước nữa đâu đấy.

Đới Kha xoa gáy:

– Con có đánh nó đâu.

Vì con gái hay ngại, lại có mặt Lương Mạn Thu ở đó, nên Đới Tứ Hải chỉ nói bóng gió vậy thôi. Ông quay sang Đới Kha dặn:

– Ba thấy bây mới ngốc ấy, Tiểu Thu thông minh thế cơ mà.

Thấy chuyện đứa con thứ hai sắp bị ba lờ đi, Đới Kha bưng đ ĩa và đũa đứng dậy mang vào bếp, không quên nhấn mạnh lại một lần nữa:

– Nói chung là con không đời nào chấp nhận chuyện có thêm em đâu.

Ăn xong, Đới Kha lỉnh về phòng, xỏ vội đôi dép bông rồi chui tọt vào chăn ấm, mừng rơn vì được hội ngộ với chiếc máy PSP yêu dấu đã xa cách bấy lâu, trong lòng lại không khỏi xót xa cho cục pin của máy.

Lương Mạn Thu dọn dẹp bàn ăn xong xuôi, chợt vỗ trán một cái, nhớ ra hôm qua đã cho Châu Thư Ngạn leo cây, không đến thư viện Thúy Điền học bài cùng cậu ta như đã hẹn.

Đợi đến mười giờ, đoán chừng Châu Thư Ngạn đã ngủ dậy, Lương Mạn Thu mới dùng điện thoại bàn ở nhà để gọi vào số di động của cậu ta.

Cô cầm ống nghe, liếc mắt về phía phòng ngủ phụ, trong lòng bất giác dấy lên một cảm giác đề phòng khó tả, chỉ sợ Đới Kha đột nhiên xuất hiện và bắt gặp cô đang gọi điện thoại.

Ngoại trừ Kim Minh ra, Lương Mạn Thu chưa từng cho bạn nam nào khác số điện thoại nhà mình.

Tiếng hiệu ứng game khe khẽ vọng ra từ phòng ngủ phụ, Đới Kha không hề cắm tai nghe.

Sau vài tiếng tút tút, điện thoại đã kết nối.

– Alô. – Giọng Châu Thư Ngạn đều đều, nghe không rõ cảm xúc.

Lương Mạn Thu bất giác hạ giọng:

– Alô, là tớ đây, cậu nhận ra không?

Hình như hai người họ chưa từng gọi tên nhau bao giờ, nên nhất thời cô không biết phải xưng hô thế nào cho phải.

Châu Thư Ngạn đáp:

– Là cậu à…

Lương Mạn Thu lí nhí:

– Ừ… Hôm qua… nhà tớ xảy ra chút chuyện nên không đến thư viện được, lại quên báo cho cậu một tiếng, thật sự xin lỗi cậu.

Châu Thư Ngạn hỏi:

– Có nghiêm trọng không?

Lương Mạn Thu ngớ ra:

– Hả?

Châu Thư Ngạn hỏi lại:

– Chuyện nhà cậu ấy?

Lương Mạn Thu đáp:

– Giải quyết xong rồi.

Châu Thư Ngạn hỏi:

– Chiều nay cậu ra ngoài được không?

Không đợi Lương Mạn Thu kịp trả lời, một giọng nam đầy vẻ dò xét đã xen vào:

– Lương Mạn Thu, em đang nói chuyện với ai đấy?

Lương Mạn Thu vội đưa ống nghe ra xa tai, lấy tay che micro, hơi chột dạ đáp:

– Em đang gọi cho bạn cùng lớp.

Đới Kha không nói gì thêm nữa.

Lương Mạn Thu bỏ tay ra, hỏi lại:

– Cậu vừa nói gì thế?

– Vừa rồi là anh trai cậu à? – Châu Thư Ngạn hỏi.

Lương Mạn Thu không ngờ đầu dây bên kia còn nghe rõ được, đáp:

– Ừ.

– Chiều nay cậu ra ngoài được không?

– Được.

– Lại cho tớ leo cây nữa là tớ giận đấy nhé.

Lời cảnh cáo này của Châu Thư Ngạn còn nhẹ nhàng hơn cả khi Đới Kha nói chuyện bình thường. Lương Mạn Thu thấy dễ chịu nhưng lại thoáng chút bất an, không quen lắm.

– Sẽ không đâu. – Cô cam đoan.

– Đây là số máy nhà cậu à? – Châu Thư Ngạn hỏi.

– Ừ. – Lương Mạn Thu đắn đo xem nên nhắc cậu đừng gọi điện tùy tiện thế nào.

– Cậu thường ở nhà vào lúc nào?

Lương Mạn Thu đành nói thẳng:

– Hay là để tớ gọi cho cậu đi.

– Máy bàn nghe có mất tiền không?

– À, chắc là không đâu nhỉ, tớ chưa nghe nói bao giờ.

– Sau này cậu cứ nhá máy cho tớ, tớ sẽ cúp máy rồi gọi lại.

– Thường thì cũng chẳng có việc gì…

– Chẳng lẽ cậu không chủ động tìm tớ à?

– Không biết nữa.

Lương Mạn Thu luôn để ý thời gian, gọi đến gần tròn phút liền vội vàng cúp máy.

Về phòng ngủ phụ, cô đi đi lại lại trước giường một lúc lâu rồi mới lên tiếng:

– Anh, chiều nay em đến thư viện Thúy Điền làm bài tập với bạn.

Đới Kha dựa vào đầu giường, đổi chân co lên, liếc sang cô hỏi:

– Nam hay nữ?

Lương Mạn Thu ngập ngừng giây lát, suýt cắn vào lưỡi:

– Nữ.

Đới Kha không hỏi thêm, tiếp tục đắm chìm vào game.

Lương Mạn Thu đi tới bàn học, rồi lại quay đầu lại:

– Anh có muốn đến thư viện với em không?

– Không. – Đới Kha chẳng thèm ngẩng đầu, ném ra một chữ.

– Đi mà anh, đi làm bài tập với em đi. – Lương Mạn Thu nài nỉ, còn chẳng nhận ra giọng mình hơi nũng nịu.

Ngón cái Đới Kha mải miết bấm lia lịa, hoàn toàn không nghe rõ.

Lương Mạn Thu bĩu môi tỏ vẻ bất lực, rút cuốn sách mới mượn trong cặp ra giở xem.

Chiều đến lúc chuẩn bị đi, Lương Mạn Thu ghé vào cửa hàng lưu niệm gần trạm xe buýt chọn một cục tẩy hình dâu tây, định lát nữa tặng Châu Thư Ngạn coi như đền bù. Cô từng nếm trải cảm giác bị cho leo cây nên biết nó chẳng dễ chịu gì.

Tết Nguyên đán ngày một đến gần. Lương Mạn Thu về nhà cô ruột ăn bữa cơm tất niên và hai bữa chính ngày mùng Một, sau đó vẫn về Bích Lâm Hồng Đình ngủ qua đêm. Đới Tứ Hải đưa Đới Kha về quê cũng gần như vậy, chỉ ăn cơm chứ không ở lại. Mùng Hai sang nhà bà ngoại, Đới Kha sẽ dẫn theo Lương Mạn Thu vì cô không có nơi nào để đi. Tuy người vợ đầu đã qua đời nhiều năm, song hàng năm Đới Tứ Hải vẫn đều đặn xách quà cáp sang thăm hỏi ba mẹ bà. Hành động đẹp này của ông được hàng xóm láng giềng hết lời khen ngợi.

Năm nay quan hệ giữa Đới Tứ Hải và A Liên tình cờ bị lộ, lẽ ra phải đưa A Liên về quê, nhưng bà cảm thấy tiến độ quá nhanh nên đã khéo léo từ chối. A Liên đã qua một đời chồng, chồng trước là kẻ vũ phu, bà gần như mất trắng của hồi môn mới lấy được giấy ly hôn, không chỉ nhà chồng mắng mà nhà mẹ đẻ cũng chì chiết. Bà bỏ xứ đi làm thuê rồi không về quê nữa, mỗi năm đều tụ tập cho qua Tết với mấy chị em cùng ở lại Hải Thành.

Năm đầu tiên Lương Mạn Thu đến nhà bà ngoại Đới Kha, cô nhận lì xì thấy ngại nên đưa cho Đới Tứ Hải, được ông đồng ý rồi mới giữ lại cho mình. Năm thứ hai đến đó, cô đã trở thành chị em họ danh chính ngôn thuận, chỉ cần bám lấy Đới Kha thì không ai dò hỏi thân phận của cô nữa.

Lúc sắp vào học, Đới Tứ Hải lại hỏi Lương Mạn Thu xem Lương Lập Hoa có liên lạc với cô không. Lương Mạn Thu lắc đầu, nói rằng cô cũng không nhận được tin tức gì. Lòng dạ Lương Mạn Thu vốn thiện lương, ác ý duy nhất chỉ dành cho Lương Lập Hoa, ích kỷ mong ông ta đừng bao giờ xuất hiện nữa, đừng phá vỡ cuộc sống yên ổn hiện tại của cô.

Trong dịp Tết, thư viện Thúy Điền đóng cửa mười ngày nên Lương Mạn Thu và Châu Thư Ngạn không gặp lại nhau. Sau Tết, cả hai còn bận đi thăm hỏi họ hàng, bạn bè nên cũng không hẹn gặp. Trong cuộc điện thoại chúc Tết hôm mùng Một, Lương Mạn Thu và Châu Thư Ngạn đã hẹn rằng, đợi bao giờ đi học lại cô sẽ nhắn tin cho cậu ta qua QQ vào tiết Tin học hàng tuần.

Không ngờ vào học chưa được bao lâu, cuộc sống yên bình của Lương Mạn Thu lại nổi sóng gió.

Lương Mạn Thu bắt đầu cảm thấy các bạn nữ trong lớp đang tẩy chay mình: bạn nữ vừa hẹn cùng đi vệ sinh sau giờ học đã từ chối cô, rồi lại đồng ý đi cùng một bạn nữ khác. Vốn đó chỉ là mấy chuyện nhỏ chẳng ảnh hưởng gì, nhưng tích tụ lại bỗng trở nên đáng ngờ. Giờ Thể dục không ai tụ tập tán gẫu với cô, về lớp thì sách vở trên bàn bị xô lệch, ngay cả Đinh Lị Lị vốn hoà đồng nhất cũng cười khẩy với cô, không còn đến hóng chuyện về Đới Kha nữa.

Tan học, Lương Mạn Thu và Kim Minh cùng đi ra nhà xe đợi Đới Kha và Kim Linh chở về.

Lương Mạn Thu tâm sự:

– Minh Bốn Mắt này, sao từ hồi đầu học kỳ đến giờ tớ cứ thấy các bạn nữ trong lớp là lạ sao ấy.

Kim Minh nhìn cô một cái, hỏi rõ:

– Lạ chỗ nào?

– Họ tự dưng không thích tớ nữa.

Kim Minh nghĩ ngợi rồi đáp:

– Chắc họ ghen tị vì cậu học giỏi đấy. Cậu xem, học kỳ trước cậu đứng nhất khối, còn bỏ xa bạn thứ hai bao nhiêu điểm.

Lương Mạn Thu lắc đầu:

– Tớ thấy không đúng lắm, tớ học giỏi đâu phải ngày một ngày hai, trước đây có gặp tình trạng này đâu.

Kim Minh gãi gãi tóc mái, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Lương Mạn Thu nhạy bén nhận ra sự bất thường:

– Minh Bốn Mắt, có phải cậu biết nguyên nhân không?

Kim Minh cười gượng gạo, lúng túng nói:

– Tớ là con trai, làm sao biết được bí mật của bọn con gái chứ.

Lương Mạn Thu nghĩ lại cũng thấy đúng.

Kim Minh lại bồi thêm:

– Nhưng mà Tiểu Thu này, nếu cậu có nghe được lời nào chướng tai thì đừng để trong lòng nhé.

Lương Mạn Thu không bỏ qua, nhìn Kim Minh chằm chặp bằng đôi mắt to sáng ngời, gặng hỏi:

– Minh Bốn Mắt, có phải cậu lừa tớ không? Chắc chắn cậu biết gì đó!

Kim Minh rụt cổ lại, chối bay chối biến:

– Làm gì có.

Phía sau vang lên tiếng nói chuyện, Đới Kha và Kim Linh cùng đi tới.

Đới Kha nhét cuốn sách cuộn tròn trong tay vào ngăn bên hông ba lô của Lương Mạn Thu vì cậu chẳng mang cặp theo, rồi hỏi:

– Hai đứa cãi nhau à?

– Đâu có. – Kim Minh đáp.

Kim Linh cũng nói:

– Minh Bốn Mắt không đời nào cãi nhau với Tiểu Thu đâu.

Đới Kha cúi xuống mở khóa, dắt xe đạp ra, rồi trèo lên xe chờ. Lương Mạn Thu leo lên yên sau, đợi xe đi ổn định trên đường mới co chân lên giá để chân. Tới ngã rẽ ngoài cổng trường, họ liền chia tay chị em nhà họ Kim.

– Anh này. – Lương Mạn Thu vẫn bám vào yên sau, hỏi. – Dạo này còn bạn nữ nào viết thư tình cho anh không?

– Em có thư à? – Đới Kha hỏi lại.

– Không có, em làm gì được yêu thích như anh.

– Thế hỏi làm gì?

– Đinh Lị Lị hình như đang tránh mặt em.

Lương Mạn Thu nói với giọng buồn buồn, lờ mờ đoán ra nguyên nhân. Chuyện bất thường duy nhất giữa họ chỉ xảy ra vào kỳ nghỉ đông lần đó. Lương Mạn Thu và Đới Kha ngủ chung phòng, Đinh Lị Lị rất sốc về chuyện này, lẽ nào cô nàng đã kể cho các bạn khác biết? Nghĩ đến cái thói ưa ngồi lê đôi mách của Đinh Lị Lị, Lương Mạn Thu cảm thấy có vẻ đây đúng là chuyện cô nàng dám làm. Nếu không thì Lương Mạn Thu thật sự không nghĩ ra mình đã chọc tức các bạn khác ở chỗ nào.

– Ai vậy?

– Bạn nữ đến nhà mình hồi nghỉ đông ấy.

Đới Kha nhớ ra là ai, sầm mặt nói:

– Mặc kệ con dở hơi đó đi.

– Bạn ấy chỉ hơi nhiều chuyện một tí thôi. – Lương Mạn Thu bênh bạn học một chút, rồi chuyển sang lên lớp Đới Kha. – Anh, anh bớt chửi người ta lại được không? Nhất là con gái ấy, nghe tổn thương lắm.

Đới Kha khịt mũi coi thường:

– Anh mắng thế là còn nhẹ đấy, em không biết nó phiền cỡ nào đâu, cứ tan học là tìm anh, chỉ thiếu điều chui vào nhà vệ sinh cùng anh thôi. Chưa từng thấy đứa con gái nào mặt dày thế.

Lương Mạn Thu thấy phản tác dụng, bèn bỏ cuộc không dạy dỗ nữa:

– Dạo này bạn ấy còn làm phiền anh không?

– Hết rồi.

Lương Mạn Thu vẫn không nhịn được, nói:

– Thế anh đừng mắng nữa.

– Em không nhắc thì anh còn chẳng nhớ con đó là ai.

Lương Mạn Thu và Đinh Lị Lị trước giờ cũng chỉ là bạn bè xã giao, không thân thiết lắm. Cô nói:

– Sau này em sẽ không nhắc nữa.

Xe đạp lóc cóc chạy được một đoạn, Đới Kha dừng trước đèn đỏ, chống chân lên cọc chặn đường to như cái chậu, quay đầu hỏi:

– Có ai bắt nạt em à?

Lương Mạn Thu lắc đầu:

– Không có ạ.

– Đứa nào dám bắt nạt em nhớ nói anh nghe.

– Anh chứ ai.

Đới Kha im lặng giây lát, liếc xéo cô một cái:

– Anh lại làm gì em hả?

Lương Mạn Thu nặn ra nụ cười:

– Anh, em có nói gì đâu.

– Muốn chết à.

Đèn tín hiệu chuyển xanh, Đới Kha lại đạp xe vun vút lao đi.

Mấy chuyện đấu đá vặt vãnh của đám con gái, Đới Kha chẳng mấy bận tâm. Kim Minh không báo cáo gì bất thường, tức là mọi chuyện vẫn ổn.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Đới Kha cũng nhận ra điều gì đó khác lạ. Đúng như lời Lương Mạn Thu nói, bạn học cứ như đang cố tình lảng tránh cậu.

Dạo này cậu có gây gổ đánh nhau với ai đâu mà bạn bè phải sợ mất mật đến thế. Tính Đới Kha nóng nảy thật, nhưng cũng không đến mức cứ thấy ai ngứa mắt là đánh.

Thái độ lấm lét của đám bạn càng giống như đang lén lút nói xấu sau lưng người khác.

Lũ Cao Tử Ba hễ thấy cậu là lại túm tụm vào thì thầm cười khúc khích, cứ như thể mặt cậu dính gì đó vậy.

Hơn nữa, trong đám đó còn có cả Đinh Lị Lị.

Đinh Lị Lị vốn là trung tâm phát tán tin đồn, hễ cô nàng xuất hiện là y như rằng chẳng có gì hay ho.

Đới Kha gọi Kim Minh đến hỏi cho ra nhẽ.

Kim Minh đẩy gọng kính vừa mới tăng độ, đôi mắt ti hí sau cặp kính dày cộp càng thêm mờ mịt:

– Em chẳng nghe được tin đồn gì cả.

Đới Kha lại hỏi Kim Linh, nhưng câu trả lời vẫn vậy.

Lúc này Đới Kha mới bắt đầu hiểu được cảm giác lo bóng lo gió của Lương Mạn Thu.

Chiều thứ Sáu tuần đầu tiên sau khi đi học lại, lớp Đới Kha lại có tiết Thể dục chung với lớp Lương Mạn Thu.

Giữa giờ, cậu xuống nhà vệ sinh ở tầng một khu nhà học của khối lớp Bảy và khối Tám. Đang rửa tay thì cậu bắt gặp Kim Minh xách miếng giẻ rách bươm đi ra từ buồng vệ sinh thứ hai. Giữa miếng giẻ có một mảng màu đỏ, trông như vừa lau thứ gì đó.

Đới Kha giật mình hỏi:

– Minh Bốn Mắt, máu ở đâu ra thế?

Bị người quen bắt gặp, Kim Minh luống cuống đáp:

– Không phải máu đâu.

Đới Kha thắc mắc:

– Không phải máu thì là gì?

Kim Minh ấp úng, vừa nói vừa giặt miếng giẻ dưới vòi nước. Màu đỏ loang ra, trông giống thuốc màu hơn.

– Tóm lại là không phải máu. – Kim Minh nói.

Đới Kha bình tĩnh lại, hỏi thăm:

– Mày bị phạt dọn nhà vệ sinh à?

Kim Minh đáp:

– Đâu có…

Kim Minh vắt khô miếng giẻ, đứng tại chỗ tỏ vẻ lưỡng lự.

Đới Kha lấy làm lạ:

– Mày còn đứng đây làm gì nữa?

Kim Minh chưa kịp trả lời, hai thằng con trai đã vừa cười vừa nói xông vào trong. Vừa trông thấy Đới Kha, cả hai đột ngột sững người, vẻ mặt chúng y như vừa bị bắt quả tang nói xấu sau lưng.

Hai thằng đó chia nhau vào hai buồng vệ sinh đầu tiên, nhưng chỉ ở trong chưa đầy mười giây đã lại đồng loạt đi ra, rồi cùng chuyển sang hai buồng cuối cùng. Trông chúng chẳng giống đi vệ sinh, mà cứ như vào để tham quan cho biết vậy.

Quả nhiên, cửa hai buồng vệ sinh cuối cùng đồng thời mở ra. Hai thằng con trai như thể sắp phì cười, nhìn nhau một cái, rồi lại liếc trộm Đới Kha, vội bịt miệng, xấu hổ chạy biến.

Đới Kha càng thêm nghi ngờ, tiến về phía hai buồng vệ sinh cuối.

Kim Minh đột nhiên dang tay chặn trước mặt Đới Kha, tay vẫn cầm miếng giẻ vừa rách vừa bẩn, bộ dạng trông đến là tức cười, chẳng khác nào mấy bà vú già.

– Đại D, anh đừng vào.

Đới Kha khẽ hất cằm, nhìn Kim Minh bằng vẻ kẻ cả, hỏi:

– Trong đó có gì?

– Chẳng có gì cả.

Kim Minh đúng là giấu đầu hở đuôi.

Đới Kha ra lệnh:

– Tránh ra.

Kim Minh van nài:

– Đại D, anh đừng xem mà.

Càng ngăn cản lại càng phản tác dụng.

Đới Kha gạt mạnh tay cậu ta ra. Kim Minh yếu như sên, căn bản không phải đối thủ của cậu.

Kim Minh sốt ruột đến mức giậm chân bình bịch.

Đới Kha mở cửa buồng thứ ba. Ngoài mùi thuốc tẩy trùng nồng nặc thì dường như cũng chẳng có gì khác lạ so với mọi khi.

Mấy mẩu quảng cáo trong nhà vệ sinh công cộng thường dán ở mặt sau cánh cửa, Đới Kha liền bước vào, đóng cửa lại để kiểm tra.

Chỉ thấy mặt sau cánh cửa loang lổ còn hằn nguyên mấy dấu giày mờ mờ, càng làm dòng chữ màu đỏ nguệch ngoạc nổi bần bật đến tức mắt: “Đới Kha ngủ với Lương Mạn Thu.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.