Lương Mạn Thu lại ngồi lên chiếc xe cảnh sát của Chương Thụ Kỳ, lần gần nhất cách đây cũng đã hơn ba năm. Những người lớn trên xe chẳng ai còn tâm trí nào mà nhớ lại chuyện xưa.
Theo sự chỉ dẫn của cô, chiếc xe cảnh sát chạy thẳng tới quán net Thiên Hồng ở quận Diêm Sơn.
Đới Tứ Hải sững sờ la lên:
– Thằng Đại D chạy tới tận đây để chơi net á?!
Lương Mạn Thu cúi đầu xoắn mấy ngón tay, không dám nói rằng chủ ngữ trong câu của ông đáng lẽ phải là số nhiều.
– Bác ơi, con cũng không chắc là anh ấy có ở đó không ạ.
Đới Tứ Hải hỏi:
– Nó thường xuyên chạy tới đó chơi net lắm hả?
Lương Mạn Thu không dám chắc về tần suất của hai chữ “thường xuyên”, nên để thận trọng, cô không khai ra hết “lịch sử huy hoàng” của Đới Kha:
– Con cũng không rõ lắm ạ.
Đới Tứ Hải bình tĩnh lại, gặng hỏi:
– Tiểu Thu, anh từng dắt con tới đó mấy lần rồi?
Lương Mạn Thu thành thật khai báo:
– Ít thôi ạ.
– Lần cuối cùng anh con dẫn con đi là khi nào? – Đới Tứ Hải lại hỏi.
Lương Mạn Thu đáp:
– Dạ… là hồi nghỉ đông ạ.
Chương Thụ Kỳ nói:
– Trước Tết vừa có đợt truy quét gắt gao, phạt đóng cửa không ít quán net rồi đấy. Anh Hải này, thằng Đại D nhà anh chưa đủ tuổi mà vẫn vào được quán net ngon ơ thế này, xem ra cũng có mánh khoé riêng đấy.
Lương Mạn Thu không dám kể cho họ rằng đến thuốc lá Đới Kha còn mua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745195/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.