Lương Mạn Thu đã vào trường cấp Ba Hải Thành đúng ý muốn, nhưng không mang theo điện thoại như Đới Kha kỳ vọng. Thậm chí, cô còn từ chối nhận điện thoại làm quà sinh nhật mười lăm tuổi, thay vào đó muốn một chiếc MP4 mới để lưu thêm nhiều bài nghe và phim ảnh.
– Không có điện thoại thì em liên lạc với anh kiểu gì? – Đới Kha hỏi.
Lương Mạn Thu ngây thơ hỏi lại:
– Buổi tối em có thể gọi điện thoại cho anh mà, ngoài hành lang ký túc xá của em có buồng điện thoại công cộng.
Mục tiêu học tập của cô rất rõ ràng, thời gian biểu cũng theo đó mà được sắp xếp rành mạch: từ thứ Hai đến thứ Bảy thì tập trung học hành, còn Chủ Nhật dành để xả hơi.
– Với lại, cuối tuần về nhà mình cũng gặp nhau còn gì.
Trước cuộc sống mới đang bày ra trước mắt, Lương Mạn Thu ấp ủ đầy ắp kỳ vọng nên vẫn chưa nhận ra những thay đổi nhỏ nhặt của Đới Kha.
– Đến lúc đó đừng có mà năn nỉ anh mua điện thoại cho. – Cậu cằn nhằn.
Ngày đầu tiên nhập học, Lương Mạn Thu phát hiện rất nhiều bạn học đều mang điện thoại theo. Cô chọn Hải Thành chính là vì thích bầu không khí tự do ở đây. Các cặp đôi tuy không thân mật trước mặt mọi người nhưng cũng chẳng hề giấu giếm, ai cũng biết họ đang hẹn hò với nhau.
Lương Mạn Thu nhất thời bị sốc, cảm thấy mình quê một cục.
Những điều kinh ngạc cứ thế ập đến không ngừng.
Buổi tự học tối vừa bắt đầu chưa được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745204/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.