🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Những khi Đới Kha được nghỉ cuối tháng, chiều thứ Bảy tan học cậu sẽ cưỡi mô tô đến đón Lương Mạn Thu về nhà.

Dù mỗi tháng chỉ xuất hiện trước cổng trường cấp Ba Hải Thành một lần song kiểu dáng cực ngầu và tiếng pô gầm vàng vô cùng nổi bật của bé Suzuki BK đủ để thổi bùng giấc mơ xe phân khối lớn của mọi thằng con trai.

Tin đồn Lương Mạn Thu có bạn trai ngoài trường, có lẽ còn là một thanh niên xã hội lêu lổng trở thành tin tức sốt dẻo, ai cũng muốn tin là vậy.

Lương Mạn Thu chỉ cười không nói, coi như ngầm thừa nhận, chỉ có Châu Thư Ngạn đến hỏi cô người lái mô tô có phải là anh trai cô không.

Những chi tiết cậu ta bổ sung khiến cô không thể chối được: 

– Tớ thấy dáng người đó giống hệt người từng nói chuyện với cậu ở cổng khối cấp Ba trường Tân Hải. Chứ với tính cách của cậu, không giống người sẽ quen kiểu con trai như vậy đâu.

Lương Mạn Thu nghe giọng điệu của cậu ta có chút khó chịu. Lúc bênh vực Đới Kha, cô đã đứng về phía đối lập với Châu Thư Ngạn rồi.

– Chẳng qua anh ấy thích cưỡi mô tô, chơi hơi bạo chút thôi.

Châu Thư Ngạn hỏi: 

– Sao cậu không giải thích với họ?

Lương Mạn Thu thừa nhận hay không đều có rủi ro. Trường Hải Thành không cấm yêu sớm, nhưng dẫu sao bọn họ vẫn là trẻ vị thành niên, một khi phát hiện manh nha, giáo viên có nghĩa vụ báo cho phụ huynh. Nếu Lương Mạn Thu nói người lái mô tô là anh mình, có lẽ giáo viên chủ nhiệm sẽ gọi điện cho Đới Tứ Hải để hỏi rõ tình hình của anh trai cô. Dù sao thì trong mắt người lớn, việc lái mô tô để ra oai vẫn là hành vi nguy hiểm. Chiếc mô tô này do Đới Kha lén mua, đến lúc đó sẽ lại vì cô mà lộ tẩy giống như cái máy PSP năm nào. Còn nếu nói người lái mô tô là người khác, có khi Đới Tứ Hải lại càng hỏi kỹ hơn, cô làm sao bịa ra được nhiều chuyện đến vậy.

Lương Mạn Thu lắc đầu: 

– Mọi người chỉ tin những gì họ muốn tin thôi, tớ có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.

Châu Thư Ngạn: 

– Người ta nói anh trai cậu là bạn trai cậu mà cậu không thấy khó chịu chút nào à?

Lương Mạn Thu: 

– Không.

Châu Thư Ngạn chết lặng ngay tại chỗ, giống như hồi mới nghe về “giao dịch mờ ám” của hai anh em nhà này: em gái phải làm bài tập nghỉ đông giúp anh trai thì anh mới dẫn em gái đi net.

Chuyện này liên quan đến luân lý, Châu Thư Ngạn cố gắng nói giảm nói tránh: 

– Cậu không thấy như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của một cô gái sao?

Lương Mạn Thu đáp: 

– Hồi cấp Hai có người còn đặt điều về tớ với anh trai tớ khó nghe hơn thế này nhiều, tớ quen rồi.

Châu Thư Ngạn sửng sốt vô cùng, hồi lâu không nói nên lời. Nội dung câu nói và giọng điệu nhẹ bẫng của Lương Mạn Thu hoàn toàn khác xa với hình ảnh của cô trong mắt Châu Thư Ngạn. Từ lúc quen biết đến giờ, hai người chỉ trao đổi chuyện học hành, có lẽ cậu ta chưa bao giờ thực sự hiểu cô.

– Sao người ta lại có thể đặt điều về cậu với anh trai cậu được chứ? – Châu Thư Ngạn không tài nào hiểu nổi. – Đó là anh trai cậu mà.

Lương Mạn Thu hồi cấp Hai đã từng chịu thiệt. Nếu nói là anh em họ, tin đồn chẳng những không dừng lại mà còn khoác thêm màu sắc cấm kỵ càng giật gân hơn, chỉ tổ khiến người nghe càng thêm phấn khích, còn nếu nói thẳng cô và người anh trai trên danh nghĩa kia không có quan hệ máu mủ thì lại dính dáng đến thân thế của cô. Lương Mạn Thu đành ngậm miệng.

– Ở đâu mà chẳng có mấy kẻ rỗi hơi và xấu tính. – Cô kết thúc cuộc trò chuyện một cách qua loa.

Điều kỳ lạ là sau đó tin đồn không hề biến tướng, không có thêm vai anh trai nào cả, có lẽ Châu Thư Ngạn đã giữ bí mật giúp cô.

Lương Mạn Thu mặt mày xinh xắn, tính tình lại dịu dàng nhã nhặn, quá khứ phức tạp càng khiến cô thêm vài phần bí ẩn, cho dù có bạn trai ngoài trường thì sức hút cũng chỉ tăng chứ không giảm. 

Học sinh giỏi cũng có cách lấy lòng của học sinh giỏi: có người tìm cô thảo luận bài khó, có người mang đồ ăn khuya cho cô, thậm chí có người còn làm thơ tặng cô.

Riêng Châu Thư Ngạn làm đủ cả ba việc trên, vậy mà Lương Mạn Thu lại thấy cậu ta chẳng có ý đồ xấu xa gì. 

Con người Châu Thư Ngạn luôn toát ra một vẻ độ lượng và lịch thiệp, đối xử với ai cũng ôn tồn hòa nhã. Lương Mạn Thu không phải là cô gái duy nhất được cậu ta làm đủ cả ba việc đó.

May mà Lương Mạn Thu không có điện thoại nên về đến ký túc xá nữ cuối cùng cũng được yên tĩnh đôi chút.

Châu Thư Ngạn đã phát hiện ra lỗ hổng, bèn dúi một chiếc điện thoại cho Lương Mạn Thu, bảo: 

– Ổ cắm bên ký túc xá nam hơi ít, tối nào tớ cũng phải xếp hàng sạc pin, cậu cầm về sạc giúp tớ với.

Lương Mạn Thu không nhận mà hỏi:

– Tối cậu không dùng à?

Châu Thư Ngạn đáp: 

– Không dùng cũng được.

Lương Mạn Thu lại hỏi: 

– Lỡ có cuộc gọi quan trọng thì sao…

Châu Thư Ngạn khăng khăng:

– Không sao đâu, số này của tớ ít người biết lắm.

Lương Mạn Thu đành nhận lấy, giúp cậu ta việc này. Dù sao thì trước đây cậu ta cũng từng giúp cô làm bài tập nghỉ đông cho Đới Kha.

– Sạc pin không được tắt máy nhé. – Châu Thư Ngạn nói mật khẩu điện thoại cho Lương Mạn Thu rồi dặn thêm một câu kỳ lạ.

Lương Mạn Thu mang điện thoại về ký túc xá, vừa cắm sạc chưa được bao lâu thì chuông đã reo. Nghe bạn cùng phòng nhắc, cô mới nhận ra đó là nhạc chuông điện thoại của Châu Thư Ngạn.

Cậu ta dùng một chiếc điện thoại khác gọi tới, bảo cô đăng nhập QQ.

Lương Mạn Thu hỏi: 

– Đăng nhập nick của tớ à?

Châu Thư Ngạn đáp: 

– Ừ, lên QQ rồi nói.

Chắc là có chuyện quan trọng, Lương Mạn Thu bèn đăng nhập QQ. Châu Thư Ngạn gửi qua một tấm ảnh chụp đề bài, nhờ cô giảng cách giải. Lương Mạn Thu vốn ham học, thường miệt mài nghiên cứu bài vở đến quên ăn quên ngủ nên cũng chỉ mất khoảng mười phút hí hoáy giải trên giấy nháp rồi chụp ảnh gửi qua.

Trong danh sách bỗng dưng có thêm tin nhắn mới từ một tài khoản có ảnh đại diện hình chim cánh cụt.

Mộc Khả: Nick bị hack à?

Mộc Khả: Đâu rồi?

Mộc Khả: Trả lời coi.

Mốc thời gian ngay đúng lúc Lương Mạn Thu đăng nhập QQ. 

Dù cách một màn hình, Lương Mạn Thu cũng đoán được Đới Kha đang giận, chắc cậu đã cắn môi đến hằn dấu rồi.

Trà Lạnh: Đâu có, em đang dùng điện thoại của bạn.

Mộc Khả: Trai hay gái?

Đới Kha đoán không sai, Lương Mạn Thu quả thật nói dối như Cuội. Ý nghĩ đầu tiên của cô là nói một “lời nói dối thiện ý” khiến chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Trước đây cô từng xài chiêu này rồi bị Đới Kha tét mông.

Đới Kha tìm ra đáp án từ sự do dự của cô.

Mộc Khả: Mẹ kiếp, lại thằng nào nữa đây?

Lương Mạn Thu vừa định gõ chữ thì tin nhắn tới tấp ập đến. Tốc độ gõ chữ của Đới Kha nhanh hơn cô nhiều.

Mộc Khả: Thằng họ Châu à?

Mộc Khả: Muộn thế này rồi em còn ở cùng nó?

Gõ chữ trên điện thoại mỏi rã tay, Lương Mạn Thu cuối cùng cũng nặn ra được một câu.

Trà Lạnh: Anh, không phải như anh nghĩ đâu.

Mộc Khả: Gọi điện đi.

Lương Mạn Thu đành cầm thẻ điện thoại ra hành lang xếp hàng chờ gọi điện thoại công cộng.

Một bạn học quen biết thấy cô cầm điện thoại mà vẫn xếp hàng, ngạc nhiên hỏi: 

– Sao cậu có điện thoại rồi mà vẫn ra đây gọi thế?

Lương Mạn Thu thuận miệng bịa cớ: 

– Điện thoại hết tiền rồi.

Rồi cô cúi đầu nhắn tin báo cho Đới Kha là phải chờ một lát nữa.

Cuộc gọi vừa kết nối là Lương Mạn Thu đã nhắm mắt gọi ngay: 

– Anh.

– Nói. – Đới Kha xẵng.

Lương Mạn Thu thật thà giải thích rồi bảo:

– Chỉ đơn giản vậy thôi, mai em trả điện thoại lại cho cậu ấy.

Đới Kha hỏi:

– Nó bảo em sạc thì em sạc à? Nó cho em lợi lộc gì?

Lương Mạn Thu đáp: 

– Chỉ là bạn bè giúp đỡ nhau thôi mà.

Đới Kha nói: 

– Để rồi xem lần sau nó có còn nhờ em sạc nữa không.

Lương Mạn Thu ngây thơ đáp: 

– Lần sau em sẽ kiếm cớ từ chối.

Đới Kha chặn họng: 

– Sao lần này không từ chối?

Lương Mạn Thu đáp: 

– Em không nghĩ nhiều đến vậy.

Đới Kha mách nước: 

– Nó nhờ em sạc pin buổi tối là để tối nào cũng có cớ nói chuyện với em trước khi đi ngủ đấy.

Câu chuyện lại vòng về điểm xuất phát, Lương Mạn Thu lại phải giải thích lần nữa rằng mình chỉ giúp Châu Thư Ngạn một việc nhỏ.

Lương Mạn Thu ngần ngừ: 

– Chắc không nghiêm trọng đến mức đó đâu…

Đới Kha hỏi: 

– Thằng họ Châu đang chơi chiêu đấy, em không nhìn ra à?

Lương Mạn Thu cãi: 

– Chỉ là sạc pin thôi mà…

Chuyện cũ lại hiện về.

Lần đầu tiên Lương Mạn Thu và Châu Thư Ngạn cùng đến thư viện Thúy Điền học, cây bút máy của cô đã vô tình bị cậu ta cầm mất. Cậu ta toàn dùng bút bi nước, cớ gì lại cầm nhầm một cây bút máy? Với tính cách cẩn thận của cậu ta, chẳng lẽ lại không do dự dù chỉ một giây?

– Anh. – Lương Mạn Thu khẽ gọi, mơ hồ cảm nhận được cơn giận của Đới Kha. Nếu giờ hai người đang ở nhà đối mặt nhau, chắc cậu đã sớm véo má cô rồi.

– Cậu ấy chỉ hỏi em một bài tập thôi, không có nói gì khác hết.

Đới Kha hỏi: 

– Thì phải mở bài dẫn dắt rồi mới nêu ý chính chứ. Ai dạy anh viết văn như thế nhỉ?

Cuộc nói chuyện như đi vào ngõ cụt, cứ luẩn quẩn mãi một chỗ.

Lương Mạn Thu muốn nhanh chóng gỡ rối mớ bòng bong này, bèn tìm một hướng đi mới: 

– Anh, sao anh rành thế? Có phải tối nào anh cũng nói chuyện với mấy bạn nữ khác nên có kinh nghiệm đầy mình không?

Đới Kha quạu: 

– Lương Mạn Thu, đừng có đánh trống lảng.

Lương Mạn Thu hỏi: 

– Anh, có phải anh lại đang cắn môi không?

Đới Kha gào lên: 

– Lương Mạn Thu!

Điện thoại tạo ra một khoảng cách an toàn. Lương Mạn Thu tưởng tượng ra dáng vẻ nổi trận lôi đình của Đới Kha, trước mắt cô hiện lên cảnh con tinh tinh trong sở thú bị nhốt trong lồng, đấm ngực giậm chân, điên cuồng gào thét mà chẳng làm gì được cô.

– Anh, anh đang ghen hả?

Đới Kha im lặng ba giây.

Lương Mạn Thu được đà lấn tới: 

– Anh ghen thật rồi.

Đới Kha dập máy luôn.

Lương Mạn Thu nhắn qua QQ: Về nhà rồi nói, em off đây. Anh ơi, anh ngủ ngon nha.

Rồi cô lục tìm trong kho icon, cuối cùng cũng thấy một con chim cánh cụt đang nhảy tưng tưng.

Đới Kha chỉ ném cho cô một icon quả bom.

Quay lại danh sách bạn bè, Lương Mạn Thu thấy ảnh đại diện hình con thỏ hiện tin nhắn mới.

Z: – Cậu sắp ngủ chưa? Trước khi ngủ cậu hay nghe nhạc hay nghe tiếng Anh?

Tim Lương Mạn Thu đột nhiên đập bùm bụp, nhưng là vì hoảng chứ không phải rung động. Châu Thư Ngạn quả đúng là đã chơi chiêu như Đới Kha nói. Cậu đọc vị người khác giỏi hơn cô, mà đối nhân xử thế cũng bạo dạn hơn nhiều.

Hình như cô thực sự trúng chiêu của Châu Thư Ngạn rồi.

Lương Mạn Thu không trả lời mà thoát QQ rồi xóa lịch sử đăng nhập luôn.

Hôm sau, Lương Mạn Thu đợi Châu Thư Ngạn đi ngang qua để trả điện thoại cho cậu ta.

Cô bạn cùng bàn An Giai Nguyệt vừa thấy Châu Thư Ngạn đến là cười tủm tỉm chạy ra hành lang hóng gió, cố ý chừa không gian riêng cho họ.

Đúng là chu đáo quá thể đáng.

Từ khi tin đồn tình cảm giữa cô và Châu Thư Ngạn lan ra, hễ hai người họ sáp lại gần nhau là các bạn học khác đều tự giác nhường chỗ, chừa không gian riêng, trừ khi thảo luận bài vở nghiêm túc khiến Lương Mạn Thu thấy mất tự nhiên vô cùng.

Châu Thư Ngạn hỏi:

– Tối qua tớ nhắn QQ cho cậu mà cậu không thấy à?

Lương Mạn Thu lắc đầu: 

– Chắc lúc đó tớ ngủ rồi.

Châu Thư Ngạn hỏi: 

– Ngủ sớm thế?

Lương Mạn Thu chỉ cười trừ.

Châu Thư Ngạn lại hỏi: 

– Tối nay sạc giúp tớ nữa được không?

Đến rồi đây, tim cô lại đập thình thịch như rơi vào một cái bẫy sâu hun hút, cảm giác mất trọng lượng ập đến.

Châu Thư Ngạn nói: 

– Tớ có hai cái điện thoại, sạc cùng lúc người khác lại dị nghị.

Lương Mạn Thu mấp máy môi: 

– Sao cậu… nhiều điện thoại thế?

Trong ấn tượng của cô, chỉ có người làm ăn như Đới Tứ Hải hay cảnh sát như Chương Thụ Kỳ, thường xuyên phải nhận điện thoại mới cần nhiều máy đến vậy.

Châu Thư Ngạn đáp tỉnh bơ:

– Thì một cái để chơi game còn cái kia để lướt mạng với liên lạc.

Từ lúc biết nhận thức, Lương Mạn Thu rất ít khi có quyền lựa chọn trong cuộc sống nên vẫn chưa học được cách từ chối người khác một cách dứt khoát. Ngày trước cũng vì cô không thể từ chối lời đề nghị đến nhà chơi của Đinh Lị Lị nên mới gián tiếp gây ra vụ vẽ bậy trong nhà vệ sinh sau đó.

– Vậy quyết định thế nhé. – Châu Thư Ngạn như làm ảo thuật, rút từ sau lưng ra một thanh sô cô la Toblerone, đặt lên bàn Lương Mạn Thu. – Cảm ơn cậu đã sạc pin giúp tớ.

– Ơ này. – Lương Mạn Thu định đẩy lại. – Tớ không ăn đồ ngọt…

Châu Thư Ngạn như không nghe thấy, quay người bỏ đi.

An Giai Nguyệt đúng lúc quay lại, ngắm nghía thanh sô cô la, mặt có bảng thành phần toàn tiếng nước ngoài quay đúng về phía cô nàng.

An Giai Nguyệt xuýt xoa: 

– Hàng nhập khẩu đấy, Tiểu Thu ơi, bí thư chi đoàn hào phóng với cậu thật!

Cũng là hóng chuyện người khác, nhưng An Giai Nguyệt thân thiện hơn Đinh Lị Lị ngày trước, không có mục đích rõ ràng, nên Lương Mạn Thu không thấy khó chịu như xưa, cũng bằng lòng hé lộ chút tâm tư.

Cô cười khổ: 

– Tớ khó xử lắm.

An Giai Nguyệt nhân cơ hội hỏi: 

– Cái anh chạy xe phân khối lớn đến đón cậu hôm nghỉ lễ có thật là bạn trai cậu không?

Có lẽ từ nhỏ không có bạn bè thân thiết để dốc bầu tâm sự nên Lương Mạn Thu giữ kín chuyện riêng tư rất giỏi, không dễ gì tiết lộ hoàn cảnh của mình.

Lương Mạn Thu hỏi lại: 

– Cậu thấy giống không?

An Giai Nguyệt cười hì hì, xoa cằm ngẫm nghĩ rồi đáp: 

– Tớ thấy dáng người ngon đấy, cao ráo chân dài, trông rắn rỏi ra phết, chắc cậu thích lắm. Cậu mà đứng cạnh anh ấy, chà, đúng kiểu chim nhỏ nép vào người ấy! Chỉ không biết có đẹp trai không thôi.

Lương Mạn Thu nói: 

– Đẹp trai lắm.

Có lẽ đó là cậu con trai đầu tiên cô thấy đẹp kể từ khi hình thành gu thẩm mỹ của mình.

An Giai Nguyệt hỏi: 

– Đẹp hơn cả bí thư chi đoàn à?

Lương Mạn Thu đáp: 

– Chưa… so bao giờ…

An Giai Nguyệt giục: 

– So thử đi.

Lương Mạn Thu nói: 

– Khó so lắm.

Lương Mạn Thu đã quá quen với Đới Kha, từng thấy đủ mọi dáng vẻ và trạng thái của cậu nên không thường xuyên mê mẩn gương mặt ấy. Nếu không bị hỏi, cô cũng chẳng xếp Đới Kha vào hàng đẹp trai. Với cô, cậu chỉ đơn giản là một người anh đặc biệt.

An Giai Nguyệt vỗ tay: 

– Tớ biết rồi, chắc chắn là bạn tình trong mắt đẹp lung linh nên cậu mới thấy cái anh chạy xe phân khối lớn kia đẹp trai hơn bí thư chi đoàn.

Lương Mạn Thu vội nói: 

– Không phải bạn tình, thật sự không phải bạn tình gì hết.

An Giai Nguyệt khẳng định: 

– Bạn trai!

Hai má Lương Mạn Thu nóng bừng, da mặt như sắp bỏng đến nơi.

An Giai Nguyệt tưởng Lương Mạn Thu không thích từ này, bèn đổi giọng: 

– Vậy thì là… bạn đời!

Lương Mạn Thu giật nảy mình, sao cô bạn hoạt bát đáng yêu này lại bạo dạn thẳng thắn thế cơ chứ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.