Tiếng chuông vào lớp đã giải cứu Lương Mạn Thu.
An Giai Nguyệt vẫn chưa tha, hỏi lần cuối:
– Cậu có ảnh trai đẹp đó không, cho tớ xem với?
Lương Mạn Thu nghĩ ngợi rồi lắc đầu.
Giác quan thứ sáu của con gái rất nhạy, An Giai Nguyệt đã nhìn thấu được bí mật qua mấy giây do dự của cô, bèn làm bộ nghiêm túc bảo:
– Chắc chắn cậu có, còn mang theo bên mình nữa.
Đúng là đồ ma lanh!
– Vào lớp, vào lớp rồi mà… – Lương Mạn Thu khẽ nhắc.
Cố chịu đựng hết một tiết, An Giai Nguyệt vẫn không chịu buông tha Lương Mạn Thu, tiếp tục nài nỉ:
– Ảnh trai đẹp đâu, cho tớ xem với nào.
Lương Mạn Thu dặn:
– Tớ chỉ cho mỗi cậu xem thôi đấy.
An Giai Nguyệt vỗ ngực hứa:
– Yên tâm đi, tớ kín miệng lắm.
Lương Mạn Thu nhắc lại:
– Nói lại lần nữa, tớ với anh ấy không phải kiểu quan hệ như các cậu nghĩ đâu.
An Giai Nguyệt dỗ dành qua loa:
– Biết rồi, biết rồi mà.
Lương Mạn Thu lấy chiếc MP4 từ trong cặp ra, tìm đến thư mục “Khác”, bên trong chỉ có một tệp, rồi hỏi:
– Ảnh thẻ hồi hè chụp làm căn cước được không?
– Được được! – An Giai Nguyệt cầm lấy, á lên một tiếng vừa lố lại vừa chân thành, thu hút không ít ánh mắt. – Ảnh thẻ mà cũng đẹp trai thế này được á! Ảnh tớ xấu chết đi được.
Màn hình nhỏ xíu hiển thị tấm ảnh thẻ chụp trên nền xanh của Đới Kha, vẫn là quả đầu đinh không đổi bao giờ, ánh mắt bình tĩnh pha
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745210/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.