🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lương Mạn Thu cố giữ bình tĩnh, nhưng hai má đã hơi nóng lên:

– Thứ này… thì sao chứ? Có lộ chút nào đâu…

Cũng chỉ hở thêm mỗi cái cạp qu ần lót CK so với Đới Kha c ởi trần mà cô từng thấy thôi.

– Em nghe thử xem, còn giả nai nữa.

Đới Kha gỡ tai nghe, định chụp lên đầu Lương Mạn Thu thì bị cô né đi.

Video tiếp tục chạy không tiếng, nam chính kéo qu ần lót CK xuống, phần dưới cạp quần bị làm mờ, rồi bắt đầu liên tục ưỡn hông, thúc vào cặp mông trần vừa bị đánh ban nãy.

Lương Mạn Thu giằng chuột không lại, nhanh trí dùng một tay nhấn tổ hợp phím Alt+F4 trên bàn phím để tắt phụt cửa sổ.

– Anh, sao anh cũng tự tiện mở thư mục của em thế.

Cô ra đòn phủ đầu đây mà…

Đới Kha ăn miếng trả miếng:

– Anh xem mấy thứ em lưu chứ có phải xem tác phẩm của em đâu.

– Anh! – Lương Mạn Thu sắp sửa sốt lại đến nơi.

Cô lại nhấn nhanh tổ hợp phím tắt lần nữa để đóng luôn cửa sổ thư mục hiện tại.

– Anh xem được thì em cũng xem được.

– Mà xem còn không ít nữa là đằng khác!

Đới Kha dựa lưng vào ghế, hơi ngả người về phía Lương Mạn Thu, một tay vịn ghế, một tay giữ chuột, dáng vẻ như cảnh sát đang moi tin từ nghi phạm, vừa ung dung lại vừa chiếm thế thượng phong tuyệt đối.

– Em tải ở đâu về thế?

Lương Mạn Thu đặt hai tay lên đùi, bấu bấu đầu ngón tay đáp:

– Bạn cùng bàn chép cho em.

Đới Kha đập chuột xuống bàn một cái, nghe như tiếng gõ thước gỗ trên công đường:

– Thằng họ Châu tải phim đen cho em á?

Lương Mạn Thu mấp máy môi:

– Không… không phải cậu ấy.

Đới Kha lại hỏi:

– Nó không phải bạn cùng bàn của em à?

– Ý em là bạn cùng bàn hồi học kỳ trước cơ, là con gái. – Lương Mạn Thu vội nói, chỉ sợ chậm thêm chút là Đới Kha lại hiểu lầm tai hại hơn. – Anh, đời nào em lại để con trai tải cho em mấy thứ này.

Đới Kha ném cho cô cái nhìn kiểu “ai mà biết được em”, rồi lại hướng mắt về màn hình.

Lương Mạn Thu vừa mới thả lỏng được một chút thì Đới Kha lại đột nhiên giơ tay lên, véo má cô rồi lắc lắc:

– Vậy mà em còn không biết xấu hổ lên án anh xem phim đen.

Lương Mạn Thu xoa xoa má:

– Phim em xem có ghê đâu…

Đới Kha cãi lại:

– Chứ phim anh xem ghê lắm à?

Lương Mạn Thu không kìm được chê:

– Nam chính xấu hoắc, còn có bụng bia nữa…

Đới Kha nói:

– Ai thèm nhìn nam chính.

Lương Mạn Thu bảo:

– Con gái tất nhiên là để ý rồi…

Đới Kha lại nhấp vào thư mục “Linh tinh”, lướt qua một lượt những dòng chữ rối mắt trong danh sách, rồi chuyển sang xem bằng thumbnail.

Lương Mạn Thu vốn dễ ngượng. Mấy bộ phim này là do An Giai Nguyệt tiện tay chép cho cô, thỉnh thoảng hai đứa có bóng gió nhắc vài câu chứ chưa bao giờ thử xem cùng người khác.

Làm thế kỳ cục chết, nhất là lại xem cùng một đứa con trai, cảm giác như cho phép cậu xâm phạm vùng riêng tư trong tâm hồn mình vậy.

Cô lại muốn tắt cửa sổ đi:

– Anh, thôi đừng xem nữa mà.

Đới Kha đã đề cao cảnh giác, phủ bàn tay to lớn lên bàn phím, che đi mấy phím tắt:

– Con gái bọn em thích xem loại này à? Chẳng thấy mặt mũi, cũng chẳng thấy hàng họ gì sất. Có gì đáng xem đâu, cơ ngực à? Hay cơ bụng?

Lương Mạn Thu ậm ừ:

– Cũng không hẳn.

Đới Kha hỏi:

– Vậy chứ xem cái khỉ gì?

– Xem cảm giác.

Lương Mạn Thu liếc thấy bàn tay Đới Kha đặt trên bàn phím, một đôi tay trông rất thông minh. Ngón tay thuôn dài tương xứng với chiều cao, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay không tù không nhọn, móng tay cân đối, đặc biệt là những đường gân xanh nổi rõ mồn một trông vô cùng mạnh mẽ.

Chả trách một tay cậu có thể nắm trọn cả hai tay cô. Lương Mạn Thu bất giác muốn chạm thử vào đường gân xanh nổi rõ nhất trên xương cổ tay Đới Kha, và cảm nhận dòng máu chảy bên dưới. 

Cô thoáng ngẩn người.

Đới Kha hỏi:

– Cảm giác gì?

Lương Mạn Thu đáp:

– Thì là cảm giác vậy thôi.

Đới Kha cho rằng Lương Mạn Thu chỉ đang cố tỏ vẻ bí ẩn. Cậu chửi:

– Cảm giác cái mốc xì.

Chiếc MP4 vẫn cắm vào dây cáp dữ liệu trên bàn, Lương Mạn Thu thẳng tay rút ra, hỏi ngược lại:

– Chứ con trai các anh thích xem loại nào?

– Làm sao anh biết mấy thằng khác thích xem loại nào?

Đới Kha hiếm hoi lắm mới nói một câu dài hơn thường lệ, nhưng vẫn toàn lời vô nghĩa.

Lương Mạn Thu nhấn nhá:

– Chứ anh… thích loại nào?

Đới Kha im bặt.

Lương Mạn Thu nũng nịu:

– Anh, anh hỏi em thì em trả lời rồi, sao em hỏi anh lại không nói?

Đới Kha nhả từng chữ:

– Không nói cho em biết.

– Anh ơi! – Lương Mạn Thu khẽ đẩy vai Đới Kha.

Đới Kha vẫn vững như bàn thạch, ngồi im như tượng.

Lương Mạn Thu hậm hực nói:

– Em biết rồi, anh thích ngực bự chứ gì.

Đới Kha khẽ nhướng mắt, lơ đãng lướt qua ngực cô, nói:

– Ai mà thèm thích đồ sân bay chứ.

Cái liếc mắt thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước ấy lại mang theo chút xâm chiếm, tựa như véo nhẹ cô từ xa. 

Lương Mạn Thu đã quên mất cảm giác hồi xảy ra “sự cố trong tủ quần áo” năm nào. Có lẽ vì đã lớn, tâm thái cũng đổi thay nên giờ đây cô không còn mong chờ, cũng chẳng thấy sợ hãi đến thế, chỉ thấy hơi rờn rợn dọc sống lưng do lạ lẫm.

– Đi lấy thuốc cho anh. – Đới Kha nói. Đồ cấm của cậu thường được cất trong ngăn kéo phòng Lương Mạn Thu để phòng khi Đới Tứ Hải đột xuất kiểm tra.

Lương Mạn Thu ngạc nhiên:

– Khuya rồi mà anh?

Đới Kha gắt:

– Lắm lời.

Nể tình Đới Kha đã hết lòng chăm sóc mình cả ngày lẫn đêm, Lương Mạn Thu đành về phòng lấy thuốc cho cậu.

– Tối nay bác vẫn ở bệnh viện không về ạ?

– Có quỷ mới biết.

Đới Kha ngậm một điếu thuốc rồi châm lửa. Dù là lúc châm thuốc hay kẹp thuốc, điệu bộ của cậu đều đã thuần thục hơn nhiều so với lần đầu Lương Mạn Thu bắt gặp cậu hút thuốc hồi cấp Hai.

Cô nhăn mũi nói:

– Anh, anh chưa đủ tuổi đã hút thuốc rồi, coi chừng ngoài hai mươi răng vàng khè hết đấy.

Tay trái Đới Kha kẹp điếu thuốc, gạt tàn thuốc vào chai Mizone còn sót lại chút nước trên bàn:

– Ai cần em lo.

– Em cứ lo đấy. – Lương Mạn Thu hằn học. – Cẩn thận không kiếm nổi bạn gái!

Tay phải Đới Kha rời chuột, lặng lẽ buông thõng rồi bất ngờ vòng ra sau lưng Lương Mạn Thu, đét mông cô một cái. Lớp quần đã làm giảm đi tiếng “bép” giòn tan như trong phim, nhưng cú vỗ không hề nhẹ, đẩy cô chúi về phía Đới Kha, suýt nữa thì ngã dúi vào lòng cậu.

– Chẳng phải em không cho anh kiếm à? – Trước khi buông tay, rõ ràng Đới Kha còn bóp nhẹ một cái.

– Em… – Đầu óc Lương Mạn Thu như cũng vừa bị đánh một cái, đơ toàn tập. – Em nói thế bao giờ?

Đới Kha chẳng buồn để ý đến cô nữa, đeo tai nghe, mở game, tay phải ban nãy cầm chuột giờ chuyển sang kẹp điếu thuốc. 

Lương Mạn Thu xoa xoa mông, lờ mờ nhớ ra chuyện đó. 

Đới Kha dán mắt vào màn hình, ánh sáng huỳnh quang viền một đường bạc lên sườn mặt cậu. 

Lương Mạn Thu bắt chước Đới Kha, thử véo má cậu. Má cậu rắn hơn má cô nhiều, véo mãi chẳng nổi.

Cô lay lay tay cậu:

– Anh hút ít thôi, hôi chết đi được.

Nói xong là co giò chạy biến. 

Rầm, cánh cửa phòng cậu đóng sầm lại.

Đới Kha ngoảnh lại lườm không khí, khẽ lia đầu lưỡi phía bên má vừa bị cô véo khiến nụ cười trông khá kỳ quặc.

– Muốn chết mà.

Chiều tối Chủ nhật, Lương Mạn Thu xin nghỉ bệnh hai ngày quay lại trường đúng hẹn. Đới Tứ Hải đầu tắt mặt tối chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và cửa tiệm, không rảnh đưa hai đứa về trường nên Đới Kha và Lương Mạn Thu nhận tiền sinh hoạt phí rồi lén lút phóng xe máy đi.

Đới Kha chở Lương Mạn Thu đến cổng trường cấp Ba Hải Thành trước. Lúc chia tay, cậu móc từ túi quần ra một chiếc điện thoại mới, dúi vào tay Lương Mạn Thu, bảo:

– Cứ tháo sim trong thẻ điện thoại trường của em ra lắp vào là dùng được. Anh cài đặt xong xuôi hết rồi.

Lương Mạn Thu nhận điện thoại mà như cầm phải củ khoai nóng, chẳng biết nên đặt vào đâu:

– Anh ơi?

Đới Kha hỏi:

– Không biết xài à?

Lương Mạn Thu bĩu môi:

– Sao tự dưng lại cho em điện thoại?

Đới Kha gằn giọng:

– Chứ em còn muốn dùng đồ của thằng họ Châu kia nữa à?

Lương Mạn Thu lật qua lật lại chiếc điện thoại. Với cô, điện thoại thông minh là thứ đồ xa xỉ, ngay cả máy của Đới Kha cô cũng chưa dùng quen tay.

– Anh ơi, anh mua ạ?

Đới Kha đáp tỉnh bơ:

– Nhặt đấy.

Lương Mạn Thu suýt thì tin thật:

– Nhưng mà… điện thoại này đắt lắm, sao em dùng tiền của anh được… Em mà muốn thì đã nói với bác rồi…

Dù tiền đều từ túi Đới Tứ Hải mà ra, nhưng một khi đã vào kho bạc riêng của Đới Kha rồi lại đi ra thì mang ý nghĩa khác hẳn.

Đới Kha đáp:

– Em thì đời nào chịu xin, ít nhất cũng ráng nhịn đến lúc tốt nghiệp cấp Ba.

Lại một lần nữa phải thừa nhận, Đới Kha nhìn người rất chuẩn. Ngoài những khoản chi tiêu bắt buộc ra, Lương Mạn Thu rất ít khi đòi hỏi Đới Tứ Hải thứ này thứ nọ.

Đới Kha nói thêm:

– Thi giữa kỳ mà tụt hạng là anh cắt tiền điện thoại đấy.

Đối với Lương Mạn Thu, lời đe dọa này chẳng có ký lô nào.

Cô cẩn thận cất điện thoại vào ba lô, khẽ ngẩng đầu, cười ngọt ngào nói:

– Anh ơi, em cảm ơn anh.

– Biến.

Đới Kha vẫn như mọi khi, khẽ đẩy lưng Lương Mạn Thu về phía cổng trường. Chỉ khác là, giờ cậu còn tiện tay sờ s oạng một lượt từ trên xuống dưới, y như lúc đánh vào mông cô cũng không quên bóp một cái với chút mê đắm.

Lương Mạn Thu vẫy tay:

– Anh ơi, cuối tuần gặp lại nhé, anh đi đường cẩn thận.

Đúng lúc đó, một chiếc Porsche đỗ xịch vào chỗ trống ven đường. Cửa sau mở ra, một nam sinh mặc đồng phục trường cấp Ba Hải Thành bước xuống, chỉ khác Đới Kha mỗi cái phù hiệu trường, nhưng khí chất thì lại khác biệt hoàn toàn.

Qua lớp kính mũ bảo hiểm, ánh mắt họ lại chạm nhau trong thoáng chốc, rồi vội vàng rời đi.

Châu Thư Ngạn đeo lại ba lô, bước theo bóng lưng vừa được Đới Kha tiễn đi, như thể đội chạy tiếp sức:

– Tiểu Thu.

Lương Mạn Thu ngoảnh lại mỉm cười, tự giác cách ra một chút.

Đệt!

Giữa một rừng đồng phục xanh đen pha trắng, hai người họ nổi bật nhất. Đới Kha c ắn môi dưới, quay đầu xe phóng đi, tiếng pô gầm rú vang trời, thu hút bao ánh mắt tò mò xen lẫn khó chịu.

– Anh cậu đi rồi. – Châu Thư Ngạn nghe tiếng xe máy gầm rú, lên tiếng.

Lương Mạn Thu chỉ cười không đáp.

Châu Thư Ngạn hỏi:

– Cậu khỏe hơn chưa?

Lương Mạn Thu đáp:

– Không sao rồi, không biết Nguyệt Nguyệt quay lại trường chưa nhỉ?

Châu Thư Ngạn nói:

– Cậu ấy về nhà sớm hơn cậu nửa ngày, chắc cũng sắp khỏi rồi.

Vào đến lớp, Lương Mạn Thu lấy điện thoại ra kiểm tra xem đã để chế độ im lặng chưa, kẻo lát nữa ảnh hưởng đến giờ học.

Châu Thư Ngạn ngạc nhiên, hỏi:

– Cậu mua điện thoại rồi à?

Lương Mạn Thu tự nhiên cười đáp:

– Anh tớ mua cho đấy.

Cô tìm một chiếc kẹp giấy, chọc khay sim ra, tháo sim từ chiếc thẻ điện thoại trường lắp vào.

Châu Thư Ngạn nói:

– Lưu số điện thoại của tớ đi, từ giờ tối về ký túc xá tớ có thể nhắn tin cho cậu rồi.

Danh bạ chỉ có tên duy nhất là “Anh ơi”.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Tớ chép rồi mà, vẫn số đó chứ?

Châu Thư Ngạn đáp:

– Vẫn vậy, chỉ là lâu rồi cậu không gọi cho tớ.

– Lên mạng tiện hơn nên tớ ít gọi.

Lương Mạn Thu rút cuốn sổ tay nhỏ bằng lòng bàn tay ra, lật đến trang danh bạ viết tay, lần lượt lưu các số điện thoại vào.

Châu Thư Ngạn nói:

– Có thấy cậu lên mạng tìm tớ bao giờ đâu.

Lương Mạn Thu đáp:

– Giờ mình ngồi cùng bàn rồi mà.

Châu Thư Ngạn cứ nhìn Lương Mạn Thu cúi đầu gõ chữ. Bạn học cấp Ba cô đều lưu tên đầy đủ, ngoài ra còn có vài biệt danh như Linh Heo và Minh Bốn Mắt.

– Cậu lưu tên mình là gì thế? – Châu Thư Ngạn đột nhiên hỏi.

Lương Mạn Thu a một tiếng, ngơ ngác ngẩng đầu, đáp:

– Thì tên cậu thôi, hay tớ lưu là “Bí thư chi đoàn” nhé?

Châu Thư Ngạn tự thấy mình vô duyên, bèn đổi chủ đề:

– Cậu nhá máy tớ đi, để tớ lưu số cậu.

Lương Mạn Thu làm theo, rồi nhìn thấy Châu Thư Ngạn lưu tên cô thành “# Tiểu Thu”, thế là tên cô tự động nhảy lên đầu danh bạ.

Lương Mạn Thu cũng làm theo, tìm tên Đới Kha trong danh bạ rồi sửa thành “# Anh ơi”.

Châu Thư Ngạn đột nhiên hỏi: 

– Nhà cậu có mấy anh chị em thế?

Lương Mạn Thu đáp:

– Chỉ có mình tớ thôi.

Châu Thư Ngạn lại hỏi:

– Không phải cậu còn một người anh trai à?

Lương Mạn Thu sực nhớ ra:

– Ừ, còn một anh trai nữa.

Châu Thư Ngạn:

– Người kia là anh ruột hay anh họ của cậu vậy?

Lương Mạn Thu không giỏi nói dối, những lời nói dối vụn vặt của cô chẳng bao lâu sau đều bị lật tẩy. Thoáng ngập ngừng đó trông đầy vẻ đáng ngờ.

Châu Thư Ngạn lại hỏi: 

– Anh bên ngoại à?

– Thì là anh tớ thôi.

Lương Mạn Thu rút tờ đề thi phát hôm thứ Bảy ra, lảng sang chuyện khác:

– Tờ này tối nay phải nộp à? Tiêu rồi, không biết có làm xong kịp không nữa.

Châu Thư Ngạn không làm khó cô, nhưng vẫn chưa xua tan được mối nghi ngờ.

Lương Mạn Thu dành cả một tiết tự học buổi tối để hoàn thành bài tập còn dang dở, rồi không kìm được mà liếc trộm điện thoại, mới thấy tin nhắn Đới Kha gửi từ lúc trước.

Mộc Khả: Đến trường rồi.

Dấu thời gian cho thấy tin nhắn được gửi khoảng nửa tiếng sau khi cô vào trường.

Trà Lạnh: Anh ơi, xe Suzuki của anh giấu ở đâu thế?

Lịch học của hai trường cấp Ba gần như tương đồng, Đới Kha lại hay lơ là trong giờ học nên giờ nhắn tin của cả hai có thể hoàn toàn trùng khớp.

Cậu nhanh chóng trả lời tin nhắn QQ: Đậu ở khu dân cư gần trường, giấu cái khỉ gì mà giấu.

Lương Mạn Thu định gửi lại một icon chim cánh cụt đang nhảy nhót. Ai dè ấn nhầm, chọn phải cái ngay bên cạnh là chim cánh cụt hôn gió.

Lương Mạn Thu hít sâu một hơi, vội vàng cầu cứu Châu Thư Ngạn: 

– Gửi nhầm icon trên QQ có xóa được không?

Châu Thư Ngạn bất giác liếc qua màn hình điện thoại của cô, thấy hai chữ “Mộc Khả” hiện ngay trên đầu khung chat, hỏi: 

– Gửi nhầm gì thế?

Lương Mạn Thu đáp: 

– Nói chung là tớ gửi nhầm rồi, còn sửa được không?

Châu Thư Ngạn nói:

– Không.

Lương Mạn Thu mếu máo, mặt mày bí xị than:

– Làm sao bây giờ…

Châu Thư Ngạn hỏi:

– Nghiêm trọng lắm à?

Bấy giờ, Đới Kha đã trả lời tin nhắn.

Lương Mạn Thu liếc qua, rồi đỏ bừng mặt úp điện thoại xuống.

– Biết nhắn gì đây… – Lương Mạn Thu lo đến bĩu cả môi. Mức độ nghiêm trọng của chuyện này chắc cũng ngang ngửa với việc cô chủ động hôn lên trán Đới Kha để đáp lễ.

Mộc Khả: [Anh lính hút thuốc]

Icon này trông vừa thảnh thơi tự tại, lại vừa ngầu vừa đểu, y hệt cái dáng vẻ của cậu khi hút thuốc.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.