Đới Kha cảnh giác:
– Hỏi anh làm gì?
Lương Mạn Thu bĩu môi, vẻ hơi thất vọng:
– Anh ơi, anh không biết thật à?
Đới Kha hỏi vặn:
– Sao anh phải biết?
Lương Mạn Thu cảm thấy bị lợi dụng, đã chất vấn thẳng mặt mà cậu còn không chịu thừa nhận nên cô hơi dỗi:
– Đồ nhát gan.
Đới Kha rút tay khỏi túi quần, vừa giơ lên nửa chừng thì Lương Mạn Thu đã hình thành phản xạ có điều kiện, nhanh tay lẹ mắt đập vào tay Đới Kha một cái, từ phòng thủ chuyển sang tấn công.
– Dám đánh lén bố à? – Đới Kha ngạc nhiên, định tóm lấy tay Lương Mạn Thu.
Lương Mạn Thu khom người lách qua dưới cánh tay Đới Kha, chạy vụt ra hành lang, vừa hay gặp Đới Tứ Hải đi tới, bèn nấp vội sau lưng ông cầu cứu.
Cô đứng sau “lá chắn sống”, lè lưỡi trêu:
– Anh đúng là đồ nhát gan.
Đới Kha một tay đút túi quần, cắ n môi dưới, bước ra từ phòng Lương Mạn Thu.
Đới Tứ Hải hỏi:
– Anh trai con lại giở trò gì đấy?
Đới Kha lờ tịt ba mình đi, vòng qua ông định tóm cho được cô nhóc kia.
Thế là một đứa la oai oái, một đứa chửi bới om sòm, cả hai chạy vòng vòng khiến Đới Tứ Hải chóng mặt xây xẩm. Nhưng đồng thời, ông cũng như uống được viên thuốc an thần: hai đứa nó vẫn còn chí chóe, rượt đuổi nhau như học sinh Tiểu học ngay trước mặt phụ huynh, không hề cố tình giữ khoảng cách, cũng chẳng có gì phải che giấu, xem ra mối quan hệ vẫn còn trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745216/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.