Đới Kha bước về phía Lương Mạn Thu trước, mặt mày sa sầm, không nói năng gì mà lôi tuột cô tới chỗ xe của Đới Tứ Hải.
– Anh ơi… – Giọng Lương Mạn Thu nghẹn lại, y như cánh tay đang bị cậu siết chặt.
Đới Tứ Hải lên tiếng:
– Đại D, nhẹ tay chút, đừng làm em đau.
Đới Kha gắt lên:
– Nó mà cũng biết đau à? Bố đây tức bể phổi rồi đây này.
– Lên xe trước đã. – Đới Tứ Hải vòng qua đầu xe lên ghế lái, bật điều hòa nhưng không cho xe chạy ngay.
Lương Mạn Thu lách vào ghế sau, cởi ba lô xuống ôm vào lòng.
Đới Kha vừa lên xe đã bấu đầu gối trần của cô một cái mạnh hơn lần trước, để lại năm ngón tay mờ mờ.
Cậu quát:
– Sao không về nhà hả?
Lương Mạn Thu cúi gằm, gần như vùi cả khuôn mặt vào ba lô.
Đới Tứ Hải ngồi ghế lái thở dài, hỏi:
– Tiểu Thu, con sợ ba con lại đến gây sự à?
Lương Mạn Thu im thin thít. Nói đúng hơn là cô sợ chủ nợ của Lương Lập Hoa sẽ đến gây khó dễ cho Đới Tứ Hải.
Đới Kha xen vào:
– Ba em thì có gì mà phải sợ, một mình anh là chặn được rồi.
Cậu trai trẻ không đánh giá quá cao sức lực của một tên nghiện, nhưng lại coi thường sự khốn nạn của ông ta.
Đới Tứ Hải nói:
– Đại D, con sắp thành niên rồi, đừng có suốt ngày đòi đánh đấm nữa. Vài tháng nữa là Luật bảo vệ trẻ vị thành niên hết che chở nổi con rồi đó.
Đới Kha nhếch mép, vẻ mặt bướng bỉnh kiểu “Con đùa một chút cũng không được hay gì”.
– Con sợ bọn họ đến tiệm quậy phá… – Lương Mạn Thu lí nhí, giọng càng nghèn nghẹn do bị ba lô cản mất.
Đới Tứ Hải ôn tồn tâm sự:
– Tiểu Thu à, chuyện con lo lắng, bác đã nghĩ tới ngay từ ngày đón con về nhà rồi. Bác tiếp xúc với ba con lâu hơn con, va chạm cũng nhiều hơn nên thừa biết nó đã làm những chuyện gì. Nếu nói bác không sợ thì là nói dối, ai mà chẳng sợ bị liên lụy?
Lương Mạn Thu khe khẽ sụt sịt. Xe chưa chạy, không có tiếng lốp xe át đi nên tiếng sụt sịt của cô càng thêm rõ ràng trong khoang xe kín mít.
– Khóc cái đếch gì. – Đới Kha đặt tay lên gáy Lương Mạn Thu, vừa xoa rồi vỗ nhẹ như đang vuốt v e một chú mèo con.
Hơi ấm từ lòng bàn tay cậu như một lớp áo giáp, giúp cô ngăn chặn cơn rét run đang xâm chiếm.
Đới Tứ Hải lờ đi những hành động nhỏ của hai đứa, nói tiếp:
– Nhưng bác càng sợ một đứa trẻ ngoan ngoãn bị hủy hoại hơn. Ba con không ra gì, nhưng con vẫn còn hy vọng. Con xem, từ khi con về nhà này, Đại D có em gái đã thi đậu cấp Ba; bác thì tìm được vợ rồi mở thêm một tiệm, còn chuẩn bị có thêm em bé nữa. Rất nhiều chuyện tốt đẹp mà trước đây bác không dám mơ tới đều đã xảy ra. Tiểu Thu, con không nhận ra sao? Con chính là món quà mà ông trời ban tặng đấy.
Ở nhà họ Đới, Lương Mạn Thu luôn là người nhận, chiếc vòng nguyệt quế đột ngột được trao tặng này thực sự quá nặng nề.
Cô càng cúi đầu thấp hơn, bật ra những tiếng nức nở khe khẽ.
Đới Kha lại làm như trước đây, khẽ nâng trán cô lên rồi luồn bàn tay to của mình vào giữa mặt cô và chiếc ba lô, che đi đôi mắt ngấn lệ.
Nước mắt trào ra từ kẽ tay cậu, như một vốc nước chẳng tài nào giữ nổi.
Bàn tay đang đặt trên gáy cô trượt xuống vai, ghì chặt lấy bờ vai đang không sao kìm được mà run lên của cô.
Đới Kha nghiến răng cau mày, như thể gặp phải vấn đề gì nan giải lắm:
– Ê, đừng khóc nữa coi.
Cậu càng dỗ, cô càng khóc to hơn.
Đới Kha nhức đầu nói:
– Ba, ba đừng có nói nữa.
Đới Tứ Hải mỉm cười bảo:
– Cho ba nói nốt câu cuối đã. Tiểu Thu à, từ trước đến giờ bác chỉ có một yêu cầu duy nhất với con, đó là ráng học hành, cùng anh thi đậu đại học. Sau này nếu con còn có suy nghĩ như hôm nay thì hãy nhớ đến câu này, có làm được không?
Đây không phải lần đầu Đới Tứ Hải nhấn mạnh điều này với Lương Mạn Thu. Đứa bé này càng lớn thì tâm tư càng nhạy cảm hơn, nên chủ đề trò chuyện giữa họ đôi khi cũng nghiêm túc hơn.
Lương Mạn Thu gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Bấy giờ xe mới khởi động, lăn bánh về nhà.
Đới Kha cứ thế đỡ Lương Mạn Thu suốt quãng đường, mãi cho đến khi cô khe khẽ ngẩng đầu, gạt bàn tay to ướt sũng của cậu ra, vẫn ôm khư khư chiếc ba lô có thêm một vệt nước mắt sẫm màu.
Đới Tứ Hải cho hai đứa xuống xe ở dưới nhà rồi quay lại tiệm dọn dẹp nốt.
Phần dạy dỗ của bác đã xong, giờ đến lượt anh trai ra tay chỉnh đốn.
Lương Mạn Thu cũng biết điều, chủ động lên tiếng trước:
– Anh ơi… tối nay anh không phải tự học tối ạ?
Gương mặt góc cạnh của Đới Kha hòa vào bóng cây và màn đêm, nom càng thêm u ám.
– Em nói xem anh về làm gì?
Lương Mạn Thu lại cúi đầu.
Đới Kha sóng vai đi bên cạnh Lương Mạn Thu, c ắn môi dưới, rồi thuận tay đét mạnh mông cô một cái dứt khoát và tự nhiên như giao bóng tennis.
– Lần sau mà còn dám lẳng lặng bỏ nhà đi như thế này nữa, anh tụt quần em ra đánh một trận tơi bời đấy.
Đới Kha đánh rất mạnh, đến nỗi Lương Mạn Thu phải ưỡn người ôm lấy mông. Bên tai cô là tiếng “bốp” trầm đục vang lên cách lớp quần, nhưng trong đầu lại vang lên tiếng đét chan chát y hệt như mấy cái video trong MP4.
– Anh… – Cô tủi thân chực oà khóc.
Đới Kha thuận thế vòng tay qua eo Lương Mạn Thu, kéo cô ra phía trước mình rồi đẩy vào cửa tòa nhà, trông chẳng khác nào đang áp giải phạm nhân.
Lương Mạn Thu ngoảnh lại hỏi:
– Anh ơi, mai anh có phải về trường không? Em gọi anh dậy.
Đới Kha gắt:
– Bớt nói nhảm đi.
Lương Mạn Thu cố nặn ra một nụ cười:
– Vậy quyết thế nhé.
Về đến nhà, Lương Mạn Thu mang chai nước ngọt đã mở nắp và trái cây rửa sẵn vào phòng cậu, xem như xí xóa chuyện này.
Sáng sớm hôm sau, Lương Mạn Thu tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, vệ sinh cá nhân xong xuôi liền gõ cửa phòng Đới Kha.
– Anh ơi, dậy đi.
Không ai trả lời.
– Anh ơi, em vào nhé.
Cô vặn thử tay nắm cửa, thấy không khóa bèn đẩy cửa bước vào rồi tiện tay đóng cửa lại.
Đới Kha vẫn giữ nguyên tư thế ngủ đó, nằm ngửa, đắp chiếc chăn mỏng mùa hè ngang bụng, tay chân thò ra ngoài chăn trông dài loằng ngoằng.
Lương Mạn Thu kéo một bên rèm cửa sổ ra cho ánh sáng ban mai tràn vào phòng. Đới Kha khó chịu nheo mắt, rồi sột soạt rúc sâu vào trong chăn.
Cô lay cánh tay cậu, nhưng cậu không nhúc nhích.
Cô quỳ gối lên giường, cúi thấp xuống, ngắm kỹ khuôn mặt của Đới Kha ở cự ly gần.
Không có gì ngạc nhiên khi cô thấy rõ từng sợi lông mi cong vút, vừa dài vừa rậm của cậu. Lông mày cậu rậm rì nhưng không lộn xộn, dáng sắc, toát lên vẻ mạnh mẽ.
Lương Mạn Thu không kìm được đưa tay miết nhẹ lông mày Đới Kha, thấy chúng có vẻ thô và cứng hơn lông mày mình, giống hệt như tính khí của cậu.
Đới Kha bị nhột, bất giác cau mày.
Cậu vẫn còn ngái ngủ nên mất hẳn vẻ ngang tàng thường ngày, gương mặt điển trai nom yên bình hơn hẳn. Đây là khoảnh khắc hiếm hoi Lương Mạn Thu trông thấy dáng vẻ chẳng chút phòng bị của cậu.
Cô chạm vào má Đới Kha, cảm nhận làn da rám nắng mà vẫn mịn màng, săn chắc và đầy đàn hồi.
Cô ghé sát vào tai cậu, gần như hôn lên vành tai, thì thầm:
– Anh ơi, dậy đi.
Làn hơi thở mỏng manh của cô khẽ phả vào tai Đới Kha. Cậu cố mở mắt, rồi thấy thấp thoáng bóng mình trong đôi mắt to tròn của Lương Mạn Thu.
Cảm giác ấy thật diệu kỳ. Đới Kha ngỡ như mình đang ở trong trái tim Lương Mạn Thu.
Cậu hơi rướn cổ, hôn phớt lên môi cô – một nụ hôn chào buổi sáng khô ráo và chóng vánh.
Lương Mạn Thu ngẩn người. Không còn ngô nghê như nụ hôn đầu, cô khẽ ngước cằm, cũng hôn lại Đới Kha.
Lần đầu tiên họ dùng nụ hôn để đáp lại đối phương. Tình yêu như tiếng vọng, ngân vang mãi trong lòng, mở đầu một buổi sáng Chủ nhật yên bình đẹp đẽ.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa bất thình lình khiến Lương Mạn Thu giật nảy mình, ngã chúi lên người Đới Kha.
Theo phản xạ, cậu vòng tay ôm hờ lấy cô – như một cái ôm còn dang dở.
Đới Tứ Hải gọi với vào từ bên ngoài:
– Đại D, chưa dậy nữa hả con? Trễ giờ rồi đó!
Lần đầu tiên họ cận kề việc bại lộ thế này, hệt như lần trốn trong tủ quần áo khi xưa, cũng chỉ cách một cánh cửa.
Lương Mạn Thu vội vàng bò dậy khỏi người Đới Kha, nép mình vào mép giường.
Đới Kha đáp:
– Con biết rồi.
Tiếng bước chân Đới Tứ Hải xa dần. Khi ngoài hành lang không còn tiếng động nào khác, Lương Mạn Thu mới lén lút mở cửa chuồn đi như kẻ trộm.
Họ còn chưa chính thức xác nhận tình cảm mà đã tự giác ôm tâm lý yêu đương vụng trộm.
Bước sang tháng Sáu, giai đoạn ôn thi cuối kỳ ập đến. Mỗi ngày trôi qua không chỉ là lật một tờ lịch, mà còn phải giải không biết bao nhiêu là đề thi.
Kỳ nghỉ hè đến cùng những trận mưa rào xối xả. Đến khi trời quang mây tạnh, Kim Linh rủ Lương Mạn Thu đi dạo phố.
Lương Mạn Thu hỏi:
– Có rủ anh em với Minh Bốn Mắt luôn không?
Kỳ nghỉ hè với nghỉ đông nào họ cũng hay tụ tập. Năm nay Đới Kha và Kim Linh sắp lên lớp Mười Hai, kỳ nghỉ hè chỉ kéo dài chưa đầy một tháng, nên trước khi trường tổ chức học thêm, ngoài việc đi học phụ đạo, cả bọn muốn tranh thủ những ngày nghỉ ít ỏi còn lại này để xõa hết mình.
Kim Linh đáp:
– Hôm nay chỉ có hai đứa con gái bọn mình thôi, kệ xác đám con trai thúi hoắc đó đi.
Lương Mạn Thu nói:
– Vậy cũng được, em đang định đi mua đồ lót.
Kim Linh hỏi:
– Lại chật nữa rồi à?
Lương Mạn Thu hơi ngại ngùng đáp:
– Cũ rồi ạ.
Lên cấp Ba, Lương Mạn Thu như bước vào giai đoạn phát triển vượt bậc: trừ chiều cao không tăng mấy, còn lại cân nặng và mái tóc cứ mỗi tháng một khác. Ai mà ngờ được cô bé Cún Còi gầy gò ngày nào đến từ thôn Sơn Vĩ giờ lại phổng phao như em chó Samoyed thế này.
Lương Mạn Thu không tính là mập, chỉ có người đầy đặn cân đối, nhất là vòng một ngày càng nảy nở đến kích cỡ phụ nữ trưởng thành, thậm chí còn vượt trội hơn. Vì không cao nên cô không dám đi đứng gù lưng, nhờ vậy mà đường cong cơ thể nom gợi cảm, trông khỏe khoắn và tràn đầy sức sống.
Hai cô gái hễ túm tụm một chỗ là y như rằng có cả tá chuyện để buôn.
Kim Linh hiếm khi ngập ngừng tiết lộ:
– Chị có chuyện này muốn nói với em lâu rồi, mà đợt trước thi cuối kỳ bài vở nhiều quá, chẳng có lúc nào rảnh.
– Để em đoán xem nào. – Lương Mạn Thu cũng hạ giọng, như sợ phạm phải điều cấm kỵ. – Chuyện của Ba Béo ạ?
Cao Tử Ba từng bịa tin đồn xấu về Lương Mạn Thu và Đới Kha. Kể từ sau vụ tuyệt giao ở đồn cảnh sát Thúy Điền, cái tên này đã bị họ liệt vào danh sách đen và rất ít khi được nhắc đến.
Kim Linh ngạc nhiên:
– Em cũng biết rồi à?
Lương Mạn Thu đáp:
– Hồi trước em có nghe bác em kể.
Kim Linh than:
– Sợ thật đấy, nghe nói mẹ nó khóc ngất lên ngất xuống. Hai đứa con gái Ba Béo chở cũng bị thương nặng lắm. Nó đi rồi mà nhà nó còn phải đền bộn tiền.
– Anh em có dạo còn chẳng dám chạy xe máy nữa. – Lương Mạn Thu lỡ lời, vội lấy mu bàn tay che miệng, cuống quýt nói thêm. – Chị đừng hỏi anh ấy nhé, em đoán mò thôi. Dù sao thì từ trước hè là anh ấy cũng không chạy xe nữa rồi.
– Chị biết mà, Đại D đời nào chịu thừa nhận mấy chuyện này.
– Tiểu Thu này. – Kim Linh gãi đầu, có chút sốt ruột nói tiếp. – Thật ra chuyện chi muốn nói không phải là chuyện Ba Béo, mà là chuyện liên quan đến Đại D…
Lương Mạn Thu khẽ mở to mắt, không khí buôn chuyện thoải mái ban nãy bỗng chốc căng như dây đàn.
Kim Linh nói:
– Hình như Đại D có bạn gái rồi…
Lương Mạn Thu há miệng, sững sờ trong giây lát. Rồi đột nhiên nhận ra chuyện này có thể liên quan đến mình, hai má cô bất giác ửng hồng, ấp úng hỏi lại:
– Sao… sao chị biết?
Kim Linh nói:
– Chị nghe bọn con trai lớp nó đồn lâu rồi, Đại D cũng không phủ nhận chuyện có bạn gái.
Lương Mạn Thu đành ngắt lời:
– Nghe đồn lâu rồi… là từ bao giờ ạ?
Nếu sớm quá thì có lẽ không liên quan đến cô.
Câu chuyện sắp đến hồi gay cấn.
Kim Linh lắc đầu:
– Cụ thể thì chị không rõ, chắc khoảng hai tháng nay thôi.
Vậy có lẽ là liên quan đến Lương Mạn Thu thật…
Kim Linh bẻ lái:
– Đại D suốt ngày có tin đồn tình cảm nên chị cũng không chắc tin đồn lần này có phải là cái chị thấy không nữa.
Sắc mặt Lương Mạn Thu tái đi, cô hoảng hốt hỏi:
– Chị Linh Heo… chị còn… còn thấy gì nữa?
Kim Linh để ý thấy cô nói lắp, bèn bảo:
– Tiểu Thu, em cũng sốc lắm đúng không?
Lương Mạn Thu thấy cổ họng khô khốc, cố gắng nuốt nước miếng rồi vén lọn tóc mai lòa xòa bên má.
– Chị thấy ở đâu? – Lương Mạn Thu hỏi.
Kim Linh đưa ra một câu trả lời bất ngờ:
– Trong điện thoại của Đại D.
Lương Mạn Thu điếng hồn:
– Hả? Ảnh ạ? Hay là…?
– Không phải. – Kim Linh tỏ vẻ bí hiểm mà quả quyết. – Chị vô tình thấy thôi, vô tình thật đấy nhé, chị không bao giờ cố ý xem trộm đồ đạc riêng tư của người khác đâu.
Lương Mạn Thu vội gật đầu lia lịa.
Kim Linh nói tiếp:
– Chị vô tình liếc thấy Đại D nhắn tin QQ với một người, nó lưu tên người đó là “Bà xã”.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.