– Ê Tiểu Thu! – An Giai Nguyệt là người đến ký túc xá sớm nhất, vừa thấy Lương Mạn Thu đã ríu rít chạy lại chào. – Năm mới vui vẻ!
– Năm mới vui vẻ! – Lương Mạn Thu đáp lời, đoạn đặt hai hộp quà lên vali rồi cùng đẩy vào ký túc xá, vai vẫn đeo ba lô.
– Nhiều đồ thế! – An Giai Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên, ánh mắt dừng lại ở hai hộp quà. – Quà năm mới à? Hay quà Valentine? Anh cậu tặng hả? Hoành tráng ghê!
Hai hộp quà như hai viên kẹo khổng lồ tẩm bổ trái tim. Lương Mạn Thu bất giác mỉm cười, đáp:
– Chắc là váy cho lễ trưởng thành.
An Giai Nguyệt kinh ngạc:
– Mới đó đã chuẩn bị xong rồi á?! Tớ cứ lề mề mãi vẫn chưa chọn được.
Lương Mạn Thu giải thích:
– Anh tớ mấy hôm nữa là nhập học rồi, sợ gửi về lại mất.
An Giai Nguyệt tò mò hỏi:
– Anh cậu chọn à?
Lương Mạn Thu gật đầu.
An Giai Nguyệt nhìn hai hộp quà một lớn một nhỏ, hộp lớn trông như hộp đựng váy, còn hộp nhỏ thì giống hộp giày.
– Quá đỉnh! Đến cả cậu mặc đồ cỡ nào anh ấy cũng biết, đúng là chu đáo thật.
Lương Mạn Thu nghĩ một lát, quần áo ở nhà đều phơi ngoài ban công nên Đới Kha muốn xem cỡ cũng chẳng khó, giày dép cũng tương tự.
– Chắc anh ấy tự xem.
An Giai Nguyệt nghĩ xa hơn một chút, mắt tròn xoe hỏi:
– Anh ấy còn xem cả số đo của cậu nữa hả?
Lương Mạn Thu thót tim, đúng là dễ gây hiểu lầm thật.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745232/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.