Đáng lẽ Lư Ngọc Phân phải nhận ra điều bất thường ngay từ khi thấy Lương Mạn Thu và Đới Kha chỉ xách theo một chiếc va li mới phải.
Nào ngờ cả hai chẳng hề giấu giếm, trái lại còn khiến người lớn như bà tự thấy xấu hổ vì cho rằng đầu óc mình đen tối quá.
Khi hỏi thăm biết cả hai đều không quen ngủ trưa, Lư Ngọc Phân định đưa họ đi thuê xe đạp dạo một vòng quanh hồ Nhĩ Hải, một trong những thú tiêu dao quen thuộc của du khách khi đến Đại Lý.
Đới Kha hỏi thẳng:
– Cô ơi, ở đây có cho thuê xe máy không ạ?
Lư Ngọc Phân lại ngớ người:
– Con muốn chạy xe máy à?
Trong ký ức của bà, Lương Mạn Thu dường như vẫn là cô bé con thuở bà rời thôn Sơn Vĩ, mà Đới Kha cũng chỉ trạc tuổi cô. Hai đứa con nít ranh thì đi xe máy nỗi gì.
Đới Kha gật đầu, Lương Mạn Thu bèn giải thích hộ anh:
– Ở Hải Thành, anh ấy vẫn thường chở con đi học bằng mô tô nên quen rồi ạ, đạp xe đạp mệt lắm.
Lư Ngọc Phân đã vắng bóng trong vai trò người mẹ nhiều năm, chẳng mong Lương Mạn Thu sẽ nghe lời mình, đành dẫn hai đứa đến một tiệm cho thuê xe.
Nghe Đới Kha trao đổi rành rọt khiến ông chủ tiệm ngẩn tò te, Lư Ngọc Phân biết ông ta đã gặp đúng dân sành xe, cũng tạm yên tâm đôi chút.
Đới Kha chọn một chiếc, thuần thục chạy thử một đoạn ngắn rồi vòng lại bảo Lương Mạn Thu lên xe.
Lương Mạn Thu đội mũ bảo hiểm xong, vịn vai Đới Kha, thành thạo leo lên yên sau. Ngay trước mặt mẹ, cô ôm chặt eo Đới Kha, áp sát bộ ngực căng tròn vào lưng anh.
Mí mắt Lư Ngọc Phân khẽ giật, cảnh tượng này gợi cho bà nhớ đến mấy cặp tình nhân trẻ chuyên phóng xe bạt mạng ngoài phố.
Bà không thể không dặn dò:
– Hai đứa chạy chậm thôi nhé, an toàn là trên hết. Phong cảnh dọc đường đẹp lắm, cứ thong thả mà ngắm.
Đới Kha gật đầu qua loa, y như cái cách cậu vẫn thường đối phó với Đới Tứ Hải.
Trong mắt Lư Ngọc Phân, Lương Mạn Thu chẳng khác nào cô con gái đang tuổi nổi loạn, cũng chỉ đáp lại cho có lệ:
– Tụi con đi đây, sẽ về ăn cơm đúng giờ ạ.
Hình bóng Lư Ngọc Phân nhỏ dần rồi khuất hẳn trong gương chiếu hậu.
Lương Mạn Thu chẳng còn nhớ rõ mẹ mình rời khỏi thôn Sơn Vĩ năm ấy trông thế nào. Liệu có phải bà đã khóc lóc sướt mướt, đi một bước ngoảnh lại ba lần, hay chỉ đơn giản là một sớm mai thức giấc, cô đã chẳng còn thấy bóng dáng mẹ đâu nữa?
Khi ấy, cô đã khóc đến mụ cả người, rồi cũng dần chấp nhận sự thật.
Lương Mạn Thu càng ôm chặt eo Đới Kha, mạnh hơn là chỉ coi anh như một chiếc đai an toàn.
Đới Kha liếc nhìn gương chiếu hậu chỉ thấy mỗi chóp mũ bảo hiểm của Lương Mạn Thu, hỏi:
– Lên cơn à?
Tiếng nói bị mũ bảo hiểm và tiếng gió át đi, nghe như thể Đới Kha đang tự lên cơn lẩm bẩm một mình.
Chiếc mô tô vun vút lướt dọc hồ Nhĩ Hải, gió mát rít lên bên tai. Xa xa, dãy Thương Sơn sừng sững tựa một bức bình phong, đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa. Ngay trước mắt, hồ Nhĩ Hải phẳng lặng như gương, mặt hồ gợn sóng lăn tăn.
Đường sá thông thoáng dễ khiến người cầm lái nổi hứng làm anh hùng xa lộ. Đới Kha càng lúc càng nhấn ga mạnh hơn, phóng như bay.
Lần đầu tiên Lương Mạn Thu không la lối om sòm bắt anh giảm tốc độ, ngược lại còn cười khúc khích một cách kỳ quái. Đới Kha cảm nhận được lồ ng ngực cô rung lên sau lưng mình, bèn từ từ giảm tốc rồi dừng hẳn.
Anh gạt chân chống, chống một bên chân dài xuống đất, đoạn ngoảnh đầu hỏi lớn:
– Lương Mạn Thu, em điên rồi hả?
Lương Mạn Thu cúi gằm mặt không đáp, hai tay vẫn siết chặt eo anh.
Đới Kha xuống xe, cởi mũ bảo hiểm của cả hai ra, rồi nhẹ nhàng nâng mặt Lương Mạn Thu lên. Đôi mắt to tròn của cô đã hoe đỏ và ngấn lệ.
– Khóc cái đếch gì. – Đới Kha ấn đầu Lương Mạn Thu vào lòng mình. Những giọt nước mắt thầm lặng của cô thấm qua lớp áo phông, làm ngực anh lạnh buốt.
Tuổi mười tám không hẳn là cột mốc đáng mong chờ. Trưởng thành đâu chỉ có vóc dáng đổi thay, mà còn là tâm lý nhạy cảm đến lạ thường. Lương Mạn Thu luôn có thể cảm nhận được những nỗi buồn nhỏ nhặt nhất.
Cô nghiêng đầu cho dễ thở hơn, khẽ nói:
– Anh ơi, hình như em không nên đến Đại Lý.
Hạnh phúc hiện tại của Lư Ngọc Phân được vun đắp trên việc bỏ rơi cô. Chứng kiến mẹ mình chăm sóc đứa em trai nhỏ một cách tỉ mỉ, Lương Mạn Thu như thấy lại tuổi thơ bơ vơ của chính mình.
Đới Kha càu nhàu:
– Bỏ nhà theo trai mà còn kén chỗ à?
Lương Mạn Thu bật cười, lồ ng ngực Đới Kha cũng khẽ rung lên theo.
Nghĩ lại, cô chỉ tình cờ chứng kiến một lần, trong khi Đới Kha ở nhà phải trải qua cảnh Đới Tứ Hải và A Liên xây dựng tổ ấm mới, sinh thêm con cái, liệu có phải anh âm thầm chịu đựng những nỗi đau mà cô chẳng hề hay biết không?
Giọng Lương Mạn Thu nghẹn ngào:
– Anh ơi, hình như em không còn mẹ nữa rồi.
Đới Kha đáp gọn:
– Anh cũng vậy mà.
Lương Mạn Thu sững người. Từ nhỏ Đới Kha đã rất cục cằn. Ngoài lần ẩu đả với cô ra, Lương Mạn Thu chưa từng thấy anh rơi lệ, điều này dễ khiến người khác lầm tưởng anh là kẻ vô cảm và không biết buồn.
Cô càng ôm chặt lấy anh, thủ thỉ:
– Anh còn có em đây.
Đới Kha rút tay ra, đét vào mông cô một cái rõ kêu:
– Nói thừa.
Ngay cả trong khoảnh khắc ủy mị thế này, anh cũng chẳng thốt ra nổi một lời tỏ tình sâu sắc, cứ như kẻ vô tâm vô phế, mình đồng da sắt.
Ấy vậy mà chính sự lạnh lùng của Đới Kha cùng vài ba câu chữ cộc lốc ấy lại hơn cả lời thề non hẹn biển, kịp thời vá lại lỗ hổng trong tim cô, trở thành bức tường thành vững chãi che chở cô trước bão giông.
Lương Mạn Thu thỏa mãn lẩm bẩm:
– Anh ơi, nhiều lúc anh phiền dễ sợ.
Đới Kha đáp:
– Anh sẽ phiền chết em luôn, phiền em đến tận lúc chết thì thôi.
Đới Kha đẩy cô lên xe, đoạn quay người kiểm tra quai mũ bảo hiểm cho cô rồi nói:
– Lương Mạn Thu, em cứ coi như mình có thêm một người bà con ở Đại Lý đi. Em có trông mong bà con quan tâm mình không?
Lương Mạn Thu tủm tỉm cười đáp:
– Anh ơi, em còn tưởng anh sẽ bảo là thêm một cái rắm đấy.
Đới Kha nhướng mày:
– Nếu đó không phải mẹ em thì anh đã nói thế rồi.
Lương Mạn Thu cười xoà:
– Thế mới là anh chứ.
Cô lại ôm lấy anh, hỏi nhỏ:
– Anh ơi, hồi em mới đến nhà anh, anh cũng coi em là bà con ạ?
Đới Kha buông một câu:
– Là cái rắm thì có.
– Anh này! – Lương Mạn Thu cười tủm tỉm, đấm nhẹ vào lưng Đới Kha.
Ngoài trời mây đen vẫn vần vũ, cô không thể thay đổi thời tiết, chỉ đành chuẩn bị sẵn áo mưa để phòng khi cần.
Lương Mạn Thu và Đới Kha lượn lờ ở Hỷ Châu suốt buổi chiều, trú mưa một lúc rồi tranh thủ về lại homestay Khuynh Vân Cư đúng giờ cơm.
Lư Ngọc Phân dường như muốn nói chuyện riêng với cô một lát, nhưng Lương Mạn Thu hắt xì một cái, xin phép về phòng nghỉ ngơi trước.
Cô hỏi:
– Anh ơi, anh ngủ giường nào, bên trong hay bên ngoài?
Đới Kha thản nhiên đáp:
– Ngủ cạnh em.
Lương Mạn Thu ném điện thoại lên chiếc giường sát cửa sổ, đoạn mở va li, tìm quần áo trong ngăn đồ của mình rồi hỏi:
– Anh ơi, lát nữa anh mang đồ đi giặt hay để em mang ạ?
Máy giặt đặt ở sân sau. Lư Ngọc Phân dặn lúc nào tối rảnh thì hai đứa cứ mang đồ ra đó giặt.
Đới Kha nằm ườn ra chiếc giường còn lại nghịch điện thoại, bảo:
– Tối mịt rồi, em đừng có ra ngoài.
Lương Mạn Thu gật đầu:
– Em đi tắm trước đây.
Một lát sau, Lương Mạn Thu quả nhiên mang theo một luồng hơi lạnh bước ra khỏi phòng tắm, vội vàng chui tọt vào trong chăn.
Cô xuýt xoa:
– Ở đây chênh lệch nhiệt độ lớn thật, buổi tối lạnh hơn ban ngày nhiều.
Đới Kha thờ ơ ngước mắt nhìn sang, rồi dán chặt mắt vào người cô, không buồn ngó tới chiếc điện thoại nữa. Anh hỏi:
– Em có kiểu đồ ngủ này từ bao giờ thế?
Nghe giọng điệu anh cứ như cô đã làm gì đó rất bất thường.
Lương Mạn Thu chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây, quai mảnh, chất vải cotton in họa tiết dâu tây, kiểu dáng rộng rãi đáng yêu. Điểm duy nhất có thể coi là gợi cảm chính là cô đang thả rông, không mặc nội y.
Cô đáp:
– Em chỉ mặc ở ký túc xá trường thôi.
Trong ký túc xá toàn con gái với nhau nên chẳng ai để ý, chứ ở nhà dù sao cũng có hai người khác giới, không tiện cho lắm.
– Để anh xem nào. – Đới Kha đặt điện thoại xuống, ngồi xuống mép giường Lương Mạn Thu rồi bất ngờ tốc chăn cô lên.
Lương Mạn Thu hét toáng lên, định níu chăn lại nhưng đã chậm một bước. Gió lạnh lùa vào chăn, làm cô lại một phen nổi da gà.
– Có gì đẹp mà xem.
Đới Kha đáp:
– Chưa xem bao giờ. – Đoạn anh nhoài người lên giường, khóa chặt eo cô. So với việc ngắm cho kỹ, Lương Mạn Thu cảm thấy anh giống như muốn cắn một miếng hơn.
Cô đẩy vai anh, vừa cười vừa mắng:
– Anh ơi, anh mau đi tắm rồi giặt quần áo sớm còn ngủ nữa.
Sáng sớm đã phải tất tả ra sân bay, lại không ngủ trưa, giờ cô đã mệt rã rời.
Câu mắng yêu của cô em gái chẳng khác nào liều thuốc k ích thích trá hình, Đới Kha đời nào chịu đi, không kéo tuột cổ áo cô xuống đã là kiềm chế lắm rồi.
Bàn tay to lớn đang đặt nơi mạn sườn Lương Mạn Thu trượt dần lên trên, lòng bàn tay nâng hai bầu ng ực mềm mại lên, gần như muốn đẩy chúng trào ra khỏi cổ áo.
– Anh ơi… – Lương Mạn Thu hít sâu một hơi, vội nắm lấy tay anh.
Đôi tay cô nhỏ nhắn và trắng ngần, đặt trên bàn tay to lớn nổi đầy gân xanh của Đới Kha nom vừa yếu ớt vừa bất lực, lại càng như thể mười ngón tay đang vô tình đan lấy nhau.
Lương Mạn Thu hỏi:
– Anh xem thì xem, sao còn động tay động chân?
Đới Kha cười khẩy:
– Anh không động tay thì em tự cởi cho anh xem chắc?
Tân ngữ đã lặng lẽ thay đổi, thứ Đới Kha muốn xem vốn chẳng phải váy ngủ của cô.
Lương Mạn Thu đỏ bừng mặt, đá nhẹ anh một cái:
– Anh hôi quá, mau đi tắm đi.
Chiếc áo phông ban ngày bị nước mưa làm ướt rồi lại khô, giờ thoang thoảng mùi ẩm mốc. Đới Kha nhếch mép, lồm cồm bò dậy khỏi người Lương Mạn Thu, cầm quần áo vào phòng tắm.
Lương Mạn Thu thở phào nhẹ nhõm, kéo chăn lên sát cổ. Rồi cô sực nhớ ra một chuyện, bèn tốc chăn vùng dậy đuổi theo Đới Kha đến tận cửa phòng tắm, lúc này chỉ còn cách anh một cánh cửa gỗ mỏng manh.
– Anh ơi, quần áo em thay ra còn treo sau cửa, em quên lấy rồi.
Đáp lại cô chỉ có tiếng nước chảy ào ào.
Lương Mạn Thu tiu nghỉu quay về giường, lại chui vào trong chăn ấm.
Làn nước ban đầu mang đến cảm giác se lạnh, rồi dần dà hơi nóng bốc lên, khiến phòng tắm mờ mịt hơi sương tựa chốn thần tiên.
Hơi ẩm ngày một đay đặc, song vẫn không thể át đi mùi thơm của ai kia.
Trước mắt Đới Kha là chiếc qu ần lót màu hồng phấn của Lương Mạn Thu với viền dâu tây – thứ mà anh đã thấy vô số lần ngoài ban công nhà mình.
Lần đầu tiên anh cách nó gần đến thế, mùi hương rất nhạt, khó tả thành lời, khác hẳn với mùi của anh.
Nếu không để ý kỹ, mùi hương thoảng qua đầu mũi gần như không tồn tại, nhưng một khi đã len lỏi vào tâm trí lại trở thành một thứ hương thơm ma mị, khơi gợi d ục vọng, làm người ta mê đắm.
Ngọn lửa h am muốn mà Đới Kha vừa gắng gượng dằn xuống chợt bùng lên dữ dội. Anh bất giác với tay lên, ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào chiếc qu ần lót, một hình ảnh đầy bi3n thái chợt thoáng hiện trong đầu.
Anh có thể mường tượng ra cảm giác khi chạm vào nó. Vò nhẹ hẳn sẽ rất mềm, một kiểu mềm mại khác hẳn với đồ đã giặt sạch phơi khô. Nó mang theo sự mềm mại hãy còn vương mùi hương cơ thể của chủ nhân. Quấn quanh thứ của mình hẳn sẽ thấy nóng đến ngột ngạt, nhưng khi cọ xát vào nơi yếu mềm kia, nó lại trở nên thô ráp, có khi còn làm trầy xước. Và rồi cuối cùng, nó sẽ thấm đẫm thứ dịch ướt át cùng mùi hương quá đỗi quen thuộc của anh.
Đới Kha giật bắn mình như bị điện giật, vội rụt tay lại.
Anh đã không còn là cậu nhóc choai choai không thể kìm nén bản năng tuổi dậy thì nữa.
Lương Mạn Thu đã quen với việc Đới Kha tắm rất lâu nên không hối thúc gì thêm. Thấy anh mặt mày cau có cầm theo mớ quần áo cô vừa thay ra, cô ngại ngùng chu môi.
– Anh, lúc nãy em định tự vào lấy đồ mà.
Đới Kha liếc xéo cô:
– Còn dám nói nữa.
Anh tìm một cái bịch ni lông đựng quần áo bẩn mang ra sân sau.
Một lát sau, Đới Kha đã xách về một túi nho căng mọng. Anh nói:
– Mẹ em bảo lát nữa sẽ phơi quần áo giúp tụi mình, anh không cần chạy đi chạy lại nữa. Đây là nho đặc sản của một huyện tên Tân Xuyên ở Đại Lý, bà ấy rửa sạch rồi.
Đới Kha đặt túi nho lên chiếc tủ kê giữa hai giường, Lương Mạn Thu quấn chặt chăn, nhích người lại gần.
– Anh ơi, anh đút cho em một quả đi, em không muốn xuống giường rửa tay đâu.
Đới Kha ngắt một quả nho, thấy Lương Mạn Thu vừa hé miệng, anh liền thản nhiên cho thẳng vào miệng mình.
– Anh này! – Lương Mạn Thu kêu lên ai oán.
Đới Kha nhếch mép:
– Tự mà ngậm lấy.
Lương Mạn Thu mếu máo hỏi:
– Ngậm kiểu gì cơ?
Đới Kha cất tiếng:
– Chưa thấy kiểu ngậm chim bao giờ à?
Lương Mạn Thu đành ló đầu ra khỏi chăn, đáp lại:
– Anh, hình như anh đang nói bậy thì phải.
Cô bước xuống lối đi giữa hai chiếc giường, xỏ dép lê, vừa xoay người đã bị Đới Kha dùng đầu ngón chân khều nhẹ mông.
– Anh phiền quá đi. – Lương Mạn Thu nửa giận nửa cười, rửa tay rồi quay lại.
Đới Kha đang nằm tựa vào thành giường, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh nói:
– Ngồi đây đút cho anh.
– Anh có đút cho em đâu. – Lương Mạn Thu nói vậy thôi chứ vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đới Kha vén chăn lên, đắp qua vai cô, rồi xoa xoa cho tan đi những nốt da gà trên cánh tay cô.
– Ban nãy còn kêu lạnh mà.
Lương Mạn Thu cười, quay sang đút cho anh một quả nho:
– Giờ hết lạnh rồi.
Đới Kha xoa ấm tay cô rồi ôm chặt cô trong chăn cho ấm:
– Lạnh thì tối nay ngủ với anh.
Hai má Lương Mạn Thu nóng bừng, chẳng còn thấy lạnh chút nào. Cô vô thức muốn giằng ra khỏi vòng tay Đới Kha, nhưng lại quyến luyến hơi ấm nồng nàn này.
Cô cười gượng, đút cho anh hai quả nho, căng thẳng nói:
– Anh ơi, nho này ngọt ghê, anh ăn nhiều vào.
Đới Kha nuốt nho xuống, đoạn dùng hõm tay giữ cằm cô, hôn phớt rồi khẽ lắc:
– Không ngọt bằng miệng em.
Có lẽ vì dậy sớm lại phải bôn ba đường trường nên hai người đều đã thấm mệt, mới âu yếm một lúc đã ngáp ngắn ngáp dài, sau đó ai về giường nấy ngủ thiếp đi.
Lương Mạn Thu vốn định cảm thán rằng đã lâu rồi họ không chung phòng, nhưng sợ Đới Kha khơi lại chuyện cũ nên đành thôi, không nằng nặc đòi trò chuyện thâu đêm với anh nữa.
Hình ảnh bản thân thất thần trong phòng tắm thoáng hiện lên trong tâm trí Đới Kha. Anh trở mình nằm nghiêng, đưa lưng về phía Lương Mạn Thu.
Chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi, Lương Mạn Thu và Đới Kha dựa vào xe máy và định vị điện thoại để thưởng ngoạn trọn vẹn “phong hoa tuyết nguyệt” của Đại Lý.
Lư Ngọc Phân và người chồng sau của bà lái xe đưa hai người đến bến xe khách. Lương Mạn Thu và Đới Kha chuẩn bị bắt xe khách đến Lệ Giang.
Đới Kha nhận lì xì của Lư Ngọc Phân, cuối cùng cũng hiểu cảm giác của Lương Mạn Thu khi theo anh về nhà bà ngoại nhận tiền mừng tuổi, ngại ơi là ngại.
Anh đã hai mươi tuổi, nếu tốt nghiệp cấp hai mà bỏ học ngang thì có khi con anh đã biết chạy đi mua nước tương rồi.
Lư Ngọc Phân kéo Lương Mạn Thu ra một góc nói riêng mấy câu.
Hai mẹ con đã lâu không gặp. Ban ngày Lương Mạn Thu rong chơi bên ngoài, còn Lư Ngọc Phân lại bận rộn với homestay, chẳng có mấy thời gian hàn huyên, mối quan hệ của họ quả thực đã trở thành bà con đúng nghĩa.
Lương Mạn Thu cảm nhận được Lư Ngọc Phân có rất nhiều điều muốn nói với mình, có lẽ bao gồm cả lý do năm xưa bà bỏ rơi cô. Mỗi khi thấy đôi mắt Lư Ngọc Phân ngập tràn tình cảm sâu lắng, cô lại cười trừ rồi khéo léo lái sang chuyện khác. Vài lần như vậy, Lư Ngọc Phân cũng không cố gượng ép nữa.
Lư Ngọc Phân đưa cho cô một phong bao lì xì dày cộp, đoạn liếc nhìn về phía Đới Kha, cất tiếng hỏi:
– Tiểu Thu, anh con đối xử với con tốt không?
Lương Mạn Thu đáp không chút do dự:
– Tốt lắm ạ.
Câu trả lời quả quyết của cô như một liều thuốc an thần cho Lư Ngọc Phân. Bà rưng rưng cười nói:
– Vậy thì tốt rồi, nó đối xử tốt với con là được, mẹ yên tâm rồi.
Lương Mạn Thu sững người một lát rồi chợt hiểu ra.
Cô dè dặt hỏi lại:
– Mẹ, chú… đối xử tốt với mẹ không ạ?
Lư Ngọc Phân trấn tĩnh lại, cũng đáp không chút ngập ngừng:
– Cũng tốt lắm con.
Khoảnh khắc ấy, Lương Mạn Thu cảm nhận rõ rệt một sự thấu hiểu ngầm kỳ lạ. Cô và mẹ đã xa cách từ lâu, cuộc sống của hai người không còn chút giao thoa nào, vậy mà sự đồng cảm ấy tựa như đã ăn sâu vào máu mủ. Cô không rõ đó là bởi họ cùng là phụ nữ hay do mối dây máu mủ đơn thuần.
Lư Ngọc Phân không kể khổ, cũng không cầu xin sự tha thứ. Lương Mạn Thu cũng chẳng cần phải đắn đo xem có nên tha thứ cho bà hay không.
Nếu được như lời Đới Kha nói, thỉnh thoảng qua lại như bà con xa, có lẽ đó là một cái kết trọn vẹn và có thể diện nhất cho cả hai mẹ con.
Cuối cùng, Lư Ngọc Phân đưa Lương Mạn Thu trở lại chỗ Đới Kha, dặn dò anh:
– Giúp cô chăm sóc Tiểu Thu nhé, nghỉ đông lại đưa con bé tới Đại Lý ăn dâu tây.
Đới Kha khẽ dạ một tiếng.
Chiếc xe khách chở Lương Mạn Thu băng qua núi non trùng điệp, dần rời xa quê hương thứ hai của mẹ, tới điểm đến của cô và Đới Kha trong chuyến hành trình “bỏ nhà theo trai” này.
Ban đầu, vì muốn trải nghiệm nhà sàn đặc trưng, họ đã đặt một nhà khách nhỏ trong thành cổ Đại Nghiên. Đới Kha vừa kéo vali vào cổng thành thì lập tức nổi đóa.
Con đường lát đá lồi lõm gập ghềnh, đi thêm bước nữa chắc bánh xe vali có khi bung ra mất.
Anh xách thẳng nó lên.
Lúc làm thủ tục nhận phòng, họ nghe nhân viên lễ tân xác nhận:
– Hai vị đặt một phòng giường đôi lớn đúng không ạ? Để tôi nâng cấp cho hai vị lên phòng rộng hơn nhé…
Lương Mạn Thu bỗng trố mắt nhìn Đới Kha, không thấy anh đáp lại bằng ánh mắt bèn lay lay cánh tay anh.
Đới Kha huých nhẹ cô, đoạn cầm lấy thẻ phòng rồi xách vali đi theo nhân viên lễ tân lên lầu.
Lương Mạn Thu áp mu bàn tay lên má, chẳng những không hạ nhiệt được mà lòng bàn tay còn nóng ran theo.
Cô đành phải cắn răng lẽo đẽo theo sau.
Nhân viên lễ tân chỉ đường xong liền rời đi.
Lương Mạn Thu đóng cửa lại, nhăn mũi gọi:
– Anh…
Đới Kha thản nhiên đáp:
– Anh với chả em cái gì, có phải chưa ngủ chung bao giờ đâu.
Lương Mạn Thu lẩm bẩm:
– Sao mà giống nhau được…
Hai lần “chung giường chung gối” trước, một lần là do điều hòa phòng Đới Kha hỏng, một lần là Lương Mạn Thu bị sốt, đều là tình thế bất đắc dĩ.
Chiếc sô pha gỗ bên cửa sổ được trải nệm vải, đặt đối diện thẳng với giường lớn và cửa phòng tắm.
Đới Kha như không nghe thấy, đi tới ngồi xuống, thờ ơ ngẩng đầu lên, rồi mắt anh bỗng sững lại.
Lương Mạn Thu thấy không ổn, bèn bước đến bên cạnh anh xem có chuyện gì.
Mông còn chưa kịp chạm ghế sô pha, cô đã chết lặng ngay tắp lự.
Phòng tắm được thiết kế khu khô và ướt riêng biệt, bồn cầu và khu vực vòi sen nằm ở hai bên bồn rửa mặt.
Bồn cầu khuất sau một bức tường, bên ngoài không nhìn thấy.
Cửa lùa làm bằng kính mờ, hình dáng vòi hoa sen và bồn tắm lờ mờ hiện ra, chỉ cần kéo cửa ra là có thể vừa ngâm bồn vừa xem ti vi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.