Đáng lẽ Lư Ngọc Phân phải nhận ra điều bất thường ngay từ khi thấy Lương Mạn Thu và Đới Kha chỉ xách theo một chiếc va li mới phải.
Nào ngờ cả hai chẳng hề giấu giếm, trái lại còn khiến người lớn như bà tự thấy xấu hổ vì cho rằng đầu óc mình đen tối quá.
Khi hỏi thăm biết cả hai đều không quen ngủ trưa, Lư Ngọc Phân định đưa họ đi thuê xe đạp dạo một vòng quanh hồ Nhĩ Hải, một trong những thú tiêu dao quen thuộc của du khách khi đến Đại Lý.
Đới Kha hỏi thẳng:
– Cô ơi, ở đây có cho thuê xe máy không ạ?
Lư Ngọc Phân lại ngớ người:
– Con muốn chạy xe máy à?
Trong ký ức của bà, Lương Mạn Thu dường như vẫn là cô bé con thuở bà rời thôn Sơn Vĩ, mà Đới Kha cũng chỉ trạc tuổi cô. Hai đứa con nít ranh thì đi xe máy nỗi gì.
Đới Kha gật đầu, Lương Mạn Thu bèn giải thích hộ anh:
– Ở Hải Thành, anh ấy vẫn thường chở con đi học bằng mô tô nên quen rồi ạ, đạp xe đạp mệt lắm.
Lư Ngọc Phân đã vắng bóng trong vai trò người mẹ nhiều năm, chẳng mong Lương Mạn Thu sẽ nghe lời mình, đành dẫn hai đứa đến một tiệm cho thuê xe.
Nghe Đới Kha trao đổi rành rọt khiến ông chủ tiệm ngẩn tò te, Lư Ngọc Phân biết ông ta đã gặp đúng dân sành xe, cũng tạm yên tâm đôi chút.
Đới Kha chọn một chiếc, thuần thục chạy thử một đoạn ngắn rồi vòng lại bảo Lương Mạn Thu lên xe.
Lương Mạn Thu đội mũ bảo hiểm xong,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745236/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.