🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đới Kha nghe tiếng vòi sen xả nước, bèn đẩy cửa phòng tắm bước vào.

Lương Mạn Thu đã búi tóc gọn gàng, một tay ôm lấy cánh tay kia, đứng trước vòi sen đang xả nước ào ạt. Cô đưa tay thử, thấy nước vẫn còn lạnh buốt.

Đới Kha thản nhiên bước vào buồng tắm đứng, mặc cho dòng nước lạnh buốt xối thẳng xuống người rồi tiện tay kéo cửa kính lại.

Nước lạnh bắn tung tóe, Lương Mạn Thu bất giác lùi lại một bước, khoanh tay che ngực, hỏi:

– Anh ơi, anh không sợ lạnh à?

Đới Kha nói:

– Anh tắm nước lạnh suốt, em không biết à?

Lương Mạn Thu lẩm bẩm:

– Em làm sao mà biết được chứ…

Dẫu có là kẻ thích rình mò đi nữa, cũng chưa chắc đã săm soi đến tiểu tiết nước nóng hay lạnh.

Khi dòng nước dần ấm lên, Đới Kha kéo cô vào lòng. Cả hai chen chúc dưới vòi sen, anh nhẹ nhàng gỡ hai tay đang che trước ngực cô xuống, nói:

– Có gì mà phải che.

Lúc tình cuồng ý loạn, cả hai chỉ mải mê quấn quýt lấy nhau, chẳng kịp ngắm nghía đối phương kỹ càng. Đến khi tỉnh táo trở lại, họ như bị đặt dưới kính lúp, từng chi tiết nhỏ nhặt, những khiếm khuyết mà cơn đê mê đã tạm thời che lấp, nay đều có thể phơi bày.

Lương Mạn Thu vẫn còn chưa quen, bèn quay người đi, nào ngờ hành động ấy lại càng tạo điều kiện cho Đới Kha được đà lấn tới.

Dòng nước len lỏi giữa lưng cô và ngực anh, Lương Mạn Thu không tài nào phân biệt nổi nước hay Đới Kha ấm hơn.

Đới Kha hôn lên má cô, nói:

– Bà xã, lúc em mới đến gầy như con cún còi, ai mà ngờ giờ em lại nở nang thế này.

Hai má Lương Mạn Thu nóng bừng, cô lí nhí:

– Anh không nói gì cũng được mà… 

Cô xem như đã ngộ ra chân lý, chỉ những lúc Đới Kha nổi máu dê mới mặt dày mày dạn gọi cô là bà xã.

– To thế mà còn không cho người ta nói. – Đới Kha vừa trêu vừa búng nước lên mặt cô, rồi xoay người lấy sữa tắm.

Lương Mạn Thu quệt vội nước trên mặt, chìa tay ra xin:

– Anh ơi, cho em một ít.

Đới Kha xoa thẳng một vệt lên ngực cô, tiện tay véo một cái. 

Lương Mạn Thu rụt người né tránh, khẽ kêu lên:

– Đồ đáng ghét.

Đới Kha kéo tay cô lại, xoa hết phần sữa tắm còn dư vào lòng bàn tay cô, rồi ra lệnh:

– Kỳ cọ giúp anh đi.

Lương Mạn Thu mơ màng ngẩng đầu, hỏi:

– Kỳ cọ chỗ nào ạ?

Đới Kha đáp:

– Em mới dùng chỗ nào thì giờ kỳ cọ chỗ đó đi.

Lương Mạn Thu không dám cúi đầu, gương mặt xinh xắn nhăn nhó, hỏi nhỏ:

– Anh không tự làm được à…

Đới Kha tỉnh bơ đáp:

– Không.

Lương Mạn Thu vẫn do dự.

Đới Kha kéo tay cô, thúc giục:

– Nhanh lên, tại em làm bẩn đấy.

Lương Mạn Thu đỏ mặt cãi ngay:

– Đâu có, có bẩn đâu.

Đới Kha nói:

– Chỗ rậm lông dính toàn nước của em.

Lương Mạn Thu nhăn nhó bắt tay vào việc, cốt để anh đừng buông thêm những lời trêu chọc tục tĩu nữa.

Cô hỏi:

– Anh ơi, kỳ cọ thế nào ạ?

Đới Kha hỏi ngược lại:

– Chưa gội đầu bao giờ à?

Lương Mạn Thu nhìn chằm chằm vào ngực anh trong lúc xoa sữa tắm lên đám lông cứng ráp để tạo bọt.

Đới Kha trêu:

– Em nhắm mắt làm việc đấy à?

Lương Mạn Thu lẩm bẩm:

– Miễn sạch là được.

Đới Kha nhắc:

– Còn chỗ khác nữa.

Chỗ khác, ngoài hai hòn bi của anh ra thì còn gì khác đâu cơ chứ.

Lương Mạn Thu lần đầu tiên rón rén nắm lấy một hòn bi. Nó to cỡ quả bóng bàn, phần da ngoài hơi xẹp xuống, chẳng rõ lúc lâm trận có căng phồng lên không.

Tay cô nhỏ, không nắm trọn được cả hai hòn bi, đành phải dùng cả hai tay. Tư thế thiếu đứng đắn này trông có phần khiếm nhã.

Cô chỉ dám xoa bọt xà phòng qua loa chứ không dám mạnh tay, da mỏng trứng quý, cô nơm nớp sợ làm anh đau.

Đới Kha càu nhàu:

– Kỳ cọ gì mà qua loa thế… 

Cô thợ kỳ cọ này làm biếng thật.

Anh nói tiếp:

– Còn nữa.

Lương Mạn Thu đành dùng hai tay nắm lấy thứ kia, nhẹ nhàng xoay vặn như vắt khăn.

Cái “khăn” đặc biệt này càng vắt lại càng thấm nước, càng thấm nước lại càng phình to.

Tốc độ hồi phục của Đới Kha khiến cô khá hoảng.

Lương Mạn Thu rụt rè ngẩng đầu, gọi:

– Anh ơi…

Đới Kha gạt hai tay cô ra, lại muốn chen vào giữa hai ch ân cô. Quả thực, tư thế đứng khó điều chỉnh độ cao hơn tư thế nằm. Đầu kh@c chỉ vừa chạm đến ngang rốn cô, anh đã dán mắt vào khe ng ực hút hồn của Lương Mạn Thu, đoạn đưa tay khẽ cào nhẹ một cái.

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa mơ hồ vọng qua tiếng nước chảy ào ào.

Lương Mạn Thu mừng như được đại xá, hỏi:

– Anh ơi, có phải KFC giao đồ ăn tới rồi không?

Đới Kha tắt vòi sen, lắng tai nghe kỹ, quả nhiên tiếng gõ cửa đã rõ hơn một chút.

Sau khi xả nước cho trôi hết bọt xà phòng, Đới Kha kéo cửa kính phòng tắm bước ra trước.

Lương Mạn Thu thở phào nhẹ nhõm, dù dòng nước xối xuống vẫn khiến cô cảm thấy hơi ran rát. Trước đây, cô chỉ vệ sinh bên ngoài, có lẽ vì đã bị nong rộng nên giờ đây cô có thể dễ dàng luồn hai ngón tay vào trong mà thấy rất bình thường, chẳng giống như cảm giác khi Đới Kha đút vào.

Song, cái cảm giác được lấp khít khịt ấy lại mới mẻ vô cùng.

Cũng nhờ những lần gần gũi này, Lương Mạn Thu mới hiểu hơn về nơi thầm kín của bản thân. Nó khiến cô thấy vừa phấn khích lại vừa ngượng ngùng.

Đới Kha ở ngoài gọi vọng vào, giục cô ra ăn bánh tart trứng.

Lương Mạn Thu vội tắt nước, quên cả khăn tắm lẫn quần áo, cứ để mình trần như nhộng, người ướt sũng chạy về phòng. Cô cuống quýt thay qu@n lót và váy ngủ sạch sẽ, không quên tắt điều hòa rồi mới bước ra ngoài.

Đới Kha c ởi trần, chỉ mặc độc chiếc quần đùi đồng phục cấp Ba. Phòng khách không lắp điều hòa, chiếc quạt cây đặt cạnh bàn ăn đang quay vù vù. Trên bàn, ngoài đồ ăn KFC, còn có một bịch ni lông khác đựng một chai Coca Cola cỡ lớn và một lốc Sprite.

Lương Mạn Thu tiện tay mở bịch ni lông, lấy nước ngọt ra cất vào tủ lạnh. Bên trong túi vẫn còn hai hộp bao cao su, tổng cộng sáu cái, cô cứ để nguyên chúng ở đó.

Đới Kha chợt lên tiếng:

– Phòng khách nóng chết đi được, sao không vào phòng mà ăn?

Lương Mạn Thu ngoan ngoãn đáp:

– Bác đã quy định không được ăn vặt ở đâu khác ngoài phòng bếp với phòng khách rồi mà anh.

– Ba có ở nhà đâu.

Dứt lời, Đới Kha xách túi giấy KFC, tiện tay cầm luôn cả nước ngọt vào phòng mình, đặt lên bàn học, bật điều hòa rồi ngồi vào chiếc ghế xoay cạnh bàn, mở máy tính lên.

Anh lục trong túi giấy, lôi ra một chiếc hamburger rồi nói:

– Bố đói chết mất.

Lương Mạn Thu đành theo anh vào phòng, khép cửa rồi ngồi xuống cạnh bàn học như bao lần trước đây.

Đới Kha gọi món nhiều ngang ngửa suất ăn gia đình. Lương Mạn Thu tìm thấy món bánh tart trứng yêu thích, vẫn cẩn thận như mọi khi, lót một miếng khăn giấy dưới cằm để hứng vụn bánh rơi vãi.

Cô còn nghĩ lát nữa phải quét dọn phòng ốc cẩn thận, không thì gián sẽ bò vào phòng mất.

Đới Kha mở loa, tìm đến thư mục riêng của Lương Mạn Thu, bật một bộ phim hoạt hình như cố ý dỗ dành cô.

Lương Mạn Thu thắc mắc:

– Anh ơi, trước đây anh chẳng bảo mấy thứ em xem chán phèo là gì?

Đới Kha đáp:

– Làm sao thú vị bằng em được.

Lương Mạn Thu liếc xéo anh một cái, đoạn thấy vẫn chưa hả dạ, bèn dùng chân trần khẽ cọ vào bắp chân lún phún lông của anh, làm như đang mát xa.

Đới Kha bèn giẫm chân mình lên mu bàn chân cô, cảnh cáo:

– Đừng có nghịch bậy, lại nổi hứng bây giờ.

Chẳng biết tự bao giờ, Lương Mạn Thu đã hình thành một phản xạ vô điều kiện: cô liếc nhanh về phía cái lùm đó của anh, dù thừa biết nó chẳng thể nào treo lủng lẳng ở bắp đùi được.

Đới Kha vốn chưa ăn sáng, lại thêm vừa làm liền hai nháy, đã đói muốn lả đi. Anh ăn như rồng cuốn, một mình xử lý gần hết chỗ đồ ăn. Lương Mạn Thu chỉ ăn hai cái bánh tart trứng, thêm hai miếng cánh gà nướng Orleans nữa là vừa đủ no.

– Anh ơi, em hơi buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ trưa. – Lương Mạn Thu nói sau khi đã ăn no uống đủ, người ngợm rã rời, tay vẫn cầm ly Coca mà đôi mắt đã díu lại.

Đới Kha bảo:

– Ngủ trên giường anh đi.

Lương Mạn Thu ngần ngừ:

– Chưa quét nhà mà.

Đới Kha gạt đi:

– Có dơ đâu.

Lương Mạn Thu vẫn lưỡng lự:

– Nhưng mà…

Đới Kha mất kiên nhẫn:

– Rốt cuộc em có buồn ngủ không hả?

Lương Mạn Thu mơ màng như lạc vào ảo giác, ngỡ như mình đã dọn dẹp sạch sẽ, đánh răng tươm tất rồi mới leo lên giường Đới Kha.

Gối và chăn thoang thoảng mùi hương rất riêng của Đới Kha – một thứ mùi hòa quyện giữa nước giặt và mồ hôi, không thơm nồng cũng chẳng gây khó chịu, mà thanh mát và thân thương.

Lương Mạn Thu khẽ chui vào trong chăn, để mùi hương của Đới Kha bao bọc mình như chìm trong một vòng ôm dịu dàng.

– Anh ơi, đây là lần đầu tiên em ngủ trên giường của anh đó.

Đới Kha đáp khẽ:

– Ngủ hơn một lần rồi.

Lương Mạn Thu ngạc nhiên:

– Làm gì có.

Trước đây bọn họ chỉ đùa giỡn trong phòng, cùng nhau lăn lộn một chút thôi chứ đâu có ngủ hẳn hoi.

Đới Kha ra ngoài rửa mặt.

Lương Mạn Thu sực nhớ, hóa ra ý anh là cái giường lớn ở nhà nghỉ lần trước cũng được tính là “giường của anh”, hoặc đơn giản hơn, anh đang muốn ám chỉ chuyện mình đã ngủ với cô.

Một lát sau, Đới Kha quay lại, chui vào chăn nằm cạnh Lương Mạn Thu, vòng tay ôm lấy eo cô.

Vòm ng ực ấm áp của Đới Kha còn dễ chịu hơn cả chiếc chăn bông mềm mại, Lương Mạn Thu bất giác rúc sát vào người anh, cọ tới cọ lui cho ấm.

Cô khẽ hỏi:

– Anh ơi, anh mới dậy lúc hơn mười một giờ mà giờ lại ngủ nữa ạ?

Đới Kha càu nhàu:

– Em cứ thử làm việc nặng xem?

Lương Mạn Thu im bặt.

Ban nãy, cô gần như chẳng cử động gì nhiều, chỉ việc nằm yên hưởng thụ màn mát xa đầy riêng tư của anh.

Dẩu mông mấy cái thì tất nhiên không tính.

Lương Mạn Thu nhỏ giọng:

– Anh ơi, mình phải ngủ trưa thật đó nha.

Đới Kha trêu:

– Ai thèm “nha” với em.

– Anh này! 

– Ngủ đi.

Lương Mạn Thu xoay người lại, ôm lấy anh. Không còn lớp vải nào ngăn cách, cô chạm tay lên cơ bụng sáu múi săn chắc của Đới Kha. Dù anh đang nằm ngửa, cô vẫn cảm nhận rõ từng thớ cơ rắn rỏi.

Cô áp trọn lòng bàn tay lên đó, khe khẽ cảm nhận từng nhịp thở phập phồng của anh.

Lương Mạn Thu tò mò hỏi:

– Anh ơi, đã có cô gái nào khen dáng anh đẹp chưa?

Đới Kha đáp:

– Có thằng từng khen rồi.

Đúng là một câu trả lời đầy khôn khéo.

Lương Mạn Thu dụi má vào cánh tay anh, thủ thỉ:

– Em thấy đẹp lắm ạ.

Cô vô tình khơi mào một chủ đề có phần nhạy cảm, chợt nghe Đới Kha hỏi tiếp:

– Em thích chỗ nào?

Lương Mạn Thu thành thật:

– Chỉ cần là người anh, chỗ nào em cũng thích.

Khóe môi Đới Kha khẽ nhoẻn lên mà chính anh lại không nhận ra. Anh hỏi dồn:

– Thích nhất chỗ nào?

Lương Mạn Thu quả quyết:

– Không có thích nhất, chỗ nào cũng thích hết.

Đới Kha nài ép:

– Không được, phải chọn chỗ thích nhất.

Lương Mạn Thu nghĩ ngợi một lát rồi tìm cớ thoái thác:

– Anh ơi, em buồn ngủ rồi.

Đới Kha vẫn không buông tha:

– Nói xong rồi ngủ.

Lương Mạn Thu nhắm mắt lại, khẽ hừ hừ mấy tiếng, giả vờ như đã ngủ say.

Đới Kha vẫn còn tỉnh táo hơn cô một chút, lay nhẹ người cô:

– Heo kia nói xong rồi hẵng ngủ.

Lương Mạn Thu chiều theo ý anh, ngủ khì như một chú heo con.

Đới Kha thấy vậy cũng không trêu cô nữa mà nằm yên nghỉ ngơi.

Cả ngày hôm ấy mưa như trút nước, bầu trời lúc nào cũng xám xịt, chỉ hơi khác màn đêm thăm thẳm đôi chút.

Giấc ngủ trưa của họ bắt đầu từ khoảng ba bốn giờ chiều, đến lúc Lương Mạn Thu mở mắt ra thì trời đã tối mịt, chẳng rõ cơn mưa dai dẳng đã tạnh từ bao giờ.

Điện thoại của Đới Kha hiển thị tám giờ mười phút tối, kèm theo một tin nhắn WeChat từ Đới Tứ Hải.

Lương Mạn Thu vẫn còn mơ màng, hỏi:

– Anh ơi, tối nay mình ăn gì ạ?

Đới Kha vớ lấy lon Coca đã hết lạnh trên đầu giường, uống một ngụm rồi đưa ống hút đến sát miệng cô, câu trả lời quen thuộc của anh vẫn là ăn em trước.

Họ trao nhau vị Coca vương trên môi, và rồi quần áo lại trở thành thứ vướng víu, bị cả hai lột s ạch sành sanh.

Đới Kha bật đèn, sang phòng cô mang bao qua, rồi ngồi xuống mép giường, tiện tay ném thứ ấy cho cô.

– Em đeo cho anh. 

Lương Mạn Thu lắp ba lắp bắp:

– Em đâu có rành…

Đới Kha cười khẩy:

– Em mà rành thì chết với anh.

Lương Mạn Thu ngẫm nghĩ lời anh nói trong khi buộc phải đối diện với “khúc măng thịt” đang dựng đứng kia. Cô xé vỏ bao, lấy thứ tròn tròn bên trong ra, một mùi nhựa cao su thoang thoảng tức thì xộc vào mũi.

Đới Kha nhắc:

– Coi chừng lộn mặt.

Lương Mạn Thu buột miệng:

– Anh rành ghê ha…

Đới Kha đáp:

– Ai bảo hồi cấp Hai anh đã biết thứ này rồi chứ.

Lương Mạn Thu nhìn kỹ hai mặt rồi đeo vào.

Cái thứ đó khẽ gật gù, trông có vẻ không mấy ngoan ngoãn, dù cô đã rất nhẹ tay.

Lương Mạn Thu ngớ người giây lát, thốt lên:

– Anh ơi, nó tự động đậy được luôn hả anh?

Đới Kha giục:

– Lẹ lên.

Lương Mạn Thu kéo xuống tận gốc, y như cách người ta vẫn kéo tất chân.

Đới Kha dang tay đòi ôm cô:

– Ngồi lên đây.

– Hả?

– Hả hổng cái gì? Em cũng thử làm việc nặng xem sao.

Mặt Lương Mạn Thu nóng ran như muốn bốc cháy, đành tưởng tượng như chiếc ghế vừa mọc thêm một cây đinh lớn, rồi từ từ ngồi xuống.

Nhưng vật ấy nào có đứng yên như cây đinh, Lương Mạn Thu đành cầm chắc, rồi chậm rãi ngồi xuống, nuốt trọn nó.

Cảm giác căng đầy quen thuộc tựa một chiếc chốt khóa chặt mọi khớp xương của cả hai. Lương Mạn Thu và Đới Kha cùng lúc hít mạnh một hơi, rồi cả hai sững người, bất động trong giây lát.

Bất chợt, một tiếng chuông điện thoại chói tai phá tan sự tĩnh lặng trong phòng.

Màn hình điện thoại Đới Kha hiện tên người gọi đến là Lão Ninh.

Anh c ắn môi dưới, chộp lấy điện thoại.

Lương Mạn Thu căng thẳng, bất giác siết chặt, suýt làm anh b ắn ra.

– Anh ơi, anh định nghe máy thật à?

Đới Kha thẳng tay tắt máy, rồi bật chế độ máy bay.

Xong xuôi, anh quẳng điện thoại sang một bên, bợ mông Lương Mạn Thu, dạy cô nhịp nhàng lên xuống.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.