Đới Kha nghe tiếng vòi sen xả nước, bèn đẩy cửa phòng tắm bước vào.
Lương Mạn Thu đã búi tóc gọn gàng, một tay ôm lấy cánh tay kia, đứng trước vòi sen đang xả nước ào ạt. Cô đưa tay thử, thấy nước vẫn còn lạnh buốt.
Đới Kha thản nhiên bước vào buồng tắm đứng, mặc cho dòng nước lạnh buốt xối thẳng xuống người rồi tiện tay kéo cửa kính lại.
Nước lạnh bắn tung tóe, Lương Mạn Thu bất giác lùi lại một bước, khoanh tay che ngực, hỏi:
– Anh ơi, anh không sợ lạnh à?
Đới Kha nói:
– Anh tắm nước lạnh suốt, em không biết à?
Lương Mạn Thu lẩm bẩm:
– Em làm sao mà biết được chứ…
Dẫu có là kẻ thích rình mò đi nữa, cũng chưa chắc đã săm soi đến tiểu tiết nước nóng hay lạnh.
Khi dòng nước dần ấm lên, Đới Kha kéo cô vào lòng. Cả hai chen chúc dưới vòi sen, anh nhẹ nhàng gỡ hai tay đang che trước ngực cô xuống, nói:
– Có gì mà phải che.
Lúc tình cuồng ý loạn, cả hai chỉ mải mê quấn quýt lấy nhau, chẳng kịp ngắm nghía đối phương kỹ càng. Đến khi tỉnh táo trở lại, họ như bị đặt dưới kính lúp, từng chi tiết nhỏ nhặt, những khiếm khuyết mà cơn đê mê đã tạm thời che lấp, nay đều có thể phơi bày.
Lương Mạn Thu vẫn còn chưa quen, bèn quay người đi, nào ngờ hành động ấy lại càng tạo điều kiện cho Đới Kha được đà lấn tới.
Dòng nước len lỏi giữa lưng cô và ngực anh, Lương Mạn Thu không tài nào phân biệt nổi nước hay Đới Kha ấm hơn.
Đới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745244/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.