Sau khi công khai mối quan hệ, Lương Mạn Thu và Đới Kha vốn đã quen với kiểu yêu đương kín đáo, nên ở nhà cũng không có những hành động quá thân mật, y như thuở Đới Tứ Hải và A Liên mới về chung một nhà.
Đây là phép lịch sự tối thiểu cần có của những người trưởng thành.
Những trò đùa nghịch nho nhỏ cuối cùng cũng thoải mái hơn. Đới Kha có thể đường hoàng ôm Lương Mạn Thu cùng ngã lăn ra ghế sô pha cười ngặt nghẽo.
Lương Mạn Thu thường là người nằm dưới, cười đến chảy nước mắt, miệng oai oái kêu cứu, còn Đới Kha thì cắ n môi dưới, gằn giọng hỏi cô đã chịu thua chưa.
Cá Hố ngơ ngác nhìn một lúc, rồi vớ lấy chiếc xe đồ chơi, lon ton chạy vào phòng ngủ chính, gọi:
– Mẹ ơi, chị kêu cứu!
A Liên hỏi:
– Sao chị lại kêu cứu thế con?
Cá Hố mách:
– Anh đè chị trên ghế sô pha nên chị kêu cứu ạ.
A Liên bật cười thành tiếng, đáp:
– Anh chị đang giỡn với nhau thôi.
Cá Hố vẫn khăng khăng:
– Nhưng mà chị có kêu cứu mà!
A Liên trêu:
– Thế con ra cứu chị đi.
Nhóc Cá Hố lí nhí:
– Con không dám đâu, anh đáng sợ lắm.
Những lời mách lẻo kiểu như vậy cứ vang lên không ngớt:
– Mẹ ơi, anh nổi khùng rồi!
– Mẹ ơi, chị đạp lên đùi anh, anh cứ kêu oai oái!
Có lúc, A Liên cũng đành bất lực khuyên con:
– Trời ơi, con cứ chơi đồ chơi của con đi, đừng bận tâm đ ến anh chị làm gì.
Mà nhiều nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745252/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.