Sau khi công khai mối quan hệ, Lương Mạn Thu và Đới Kha vốn đã quen với kiểu yêu đương kín đáo, nên ở nhà cũng không có những hành động quá thân mật, y như thuở Đới Tứ Hải và A Liên mới về chung một nhà.
Đây là phép lịch sự tối thiểu cần có của những người trưởng thành.
Những trò đùa nghịch nho nhỏ cuối cùng cũng thoải mái hơn. Đới Kha có thể đường hoàng ôm Lương Mạn Thu cùng ngã lăn ra ghế sô pha cười ngặt nghẽo.
Lương Mạn Thu thường là người nằm dưới, cười đến chảy nước mắt, miệng oai oái kêu cứu, còn Đới Kha thì cắ n môi dưới, gằn giọng hỏi cô đã chịu thua chưa.
Cá Hố ngơ ngác nhìn một lúc, rồi vớ lấy chiếc xe đồ chơi, lon ton chạy vào phòng ngủ chính, gọi:
– Mẹ ơi, chị kêu cứu!
A Liên hỏi:
– Sao chị lại kêu cứu thế con?
Cá Hố mách:
– Anh đè chị trên ghế sô pha nên chị kêu cứu ạ.
A Liên bật cười thành tiếng, đáp:
– Anh chị đang giỡn với nhau thôi.
Cá Hố vẫn khăng khăng:
– Nhưng mà chị có kêu cứu mà!
A Liên trêu:
– Thế con ra cứu chị đi.
Nhóc Cá Hố lí nhí:
– Con không dám đâu, anh đáng sợ lắm.
Những lời mách lẻo kiểu như vậy cứ vang lên không ngớt:
– Mẹ ơi, anh nổi khùng rồi!
– Mẹ ơi, chị đạp lên đùi anh, anh cứ kêu oai oái!
Có lúc, A Liên cũng đành bất lực khuyên con:
– Trời ơi, con cứ chơi đồ chơi của con đi, đừng bận tâm đ ến anh chị làm gì.
Mà nhiều nhất vẫn là:
– Mẹ ơi! Anh chị đi chơi lại không dắt con theo nữa rồi!
Cứ hễ Lương Mạn Thu và Đới Kha ở nhà là y như rằng Cá Hố lại thành đứa bị ra rìa.
Trước thềm Quốc Khánh, sau hơn nửa năm trời nơm nớp lo âu, Lương Mạn Thu cuối cùng cũng nhận được tin vui: cô đã được tuyển thẳng vào khoa Luật của Đại học Bắc Kinh.
Cô trở về Hải Thành, tìm một công việc thực tập sinh tại một văn phòng luật, bắt đầu làm quen với cuộc sống công sở sáng đi chiều về. Những ngày trong tuần, cô thường ở một mình tại Bích Lâm Hồng Đình, cuối tuần thì về Phỉ Thúy Loan thăm Cá Hố và mọi người.
Đới Kha phải tham gia khóa huấn luyện tân binh cảnh sát, bị cách ly tập trung suốt ba tháng. Mãi đến trước Tết Nguyên đán năm 2020, hai người mới được gặp lại nhau.
Mấy năm nay, thời gian họ xa cách thì nhiều mà sum vầy lại ít. Những lúc Lương Mạn Thu được ở bên Đới Kha nhiều nhất là vào dịp nghỉ đông và nghỉ hè, ngày nào họ cũng dính lấy nhau như sam. Còn bình thường, nhiều lắm thì một tuần mới gặp được một lần. Lương Mạn Thu dường như đã quên mất cảm giác của những ngày tháng có gần trọn năm sớm tối kề cận bên nhau.
Sau này, khi cả hai đều có công việc riêng, phải đi công tác xa nhà, sẽ còn vô số những lần chia cách bất ngờ khác nữa.
Bước qua năm mới, Đới Kha bước vào năm tuổi thứ hai của mình. Lương Mạn Thu đã đặc biệt chuẩn bị một món quà mừng năm mới cho anh.
Đới Kha xoay tới xoay lui hộp quà dày cỡ bàn tay nhưng lại to hơn bàn tay một chút, hỏi:
– Sô cô la hả?
Lương Mạn Thu tủm tỉm đáp:
– Đã đến Valentine đâu.
Với lại, sô cô la Valentine phải là anh tặng em mới đúng chứ.
Đới Kha đánh hơi thấy có gì đó không ổn, hỏi:
– Lương Mạn Thu, đừng nói với anh là em tặng anh quần sịp đỏ đấy nhé?
Lương Mạn Thu tròn xoe mắt ngạc nhiên:
– Anh thông minh thế, sao đoán được hay vậy?
Đới Kha tỉnh bơ đáp:
– Quà thì anh nhận, nhưng anh không mặc đâu.
Lương Mạn Thu lay lay cánh tay anh năn nỉ:
– Anh ơi! Mặc đi mà, năm tuổi mặc đồ lót đỏ có thể xua đuổi vận xui, mang lại may mắn, bình an đó.
Đới Kha gạt đi:
– Thôi dẹp đi, thần xui xẻo có nhìn thấy quần sịp của anh đâu mà tránh.
Lương Mạn Thu ngớ người một lúc mới hiểu ra ý anh, rồi lại năn nỉ:
– Thì… thì mặc lấy hên thôi mà. Mặc đi mà anh, mặc đi.
Đới Kha chợt nhớ lại lời nhận xét của đám bạn hồi cấp Hai, em gái anh nói chuyện đúng là điệu chảy nước thật.
Mà khổ nỗi, anh lại chết mê chết mệt cái kiểu đó.
Những lời ngon tiếng ngọt của em Đại D cứ như mật rót vào tai, làm tan chảy ý chí sắt đá của Đới Kha, khiến trái tim vốn không mấy vững vàng của anh càng dễ dàng xao động.
Anh buông vũ khí đầu hàng:
– Mặc cũng được thôi, nhưng anh có một điều kiện.
Lương Mạn Thu nhanh nhảu:
– Anh nói đi.
Đới Kha nhếch mép:
– Anh mặc vào rồi, thì em phải là người cởi nó ra.
Lương Mạn Thu định bụng nói thế thì mặc làm gì cho phí công, nhưng rồi sực hiểu ra ý anh, cô chỉ còn nước cạn lời.
Đới Kha cười gian:
– Có cởi không đây?
– Thôi cứ vậy đi.
Lương Mạn Thu chẳng dám mường tượng cảnh cái căng phồng và đỏ rực hơn cả chiếc quần sịp bất thần bật tung ra. Lỡ mà cô ghé sát quá, có khi còn bị nó quất thẳng vào mặt cũng không chừng.
Đới Kha vốn chẳng tin vào số mệnh, nhưng những lúc rảnh rang lại nghĩ vu vơ là có lẽ vì năm tuổi đầu tiên bị lão Đới ép mặc quần sịp đỏ nên anh mới may mắn gặp được Lương Mạn Thu cũng nên.
Đến khi anh mặc chiếc quần sịp đỏ ấy vào rồi, hai đứa lại chẳng làm ăn gì nổi, chỉ biết ôm nhau cười ngặt nghẽo.
Nhìn quê một cục.
Làm gì có ai nhìn cái màu đỏ chóe ấy mà nổi hứng được, dù nó có là hàng CK đi chăng nữa cũng chịu.
Trừ phi sắc đỏ ấy được Lương Mạn Thu mặc lên người, mà càng kiệm vải càng hay.
Đới Kha ăn miếng trả miếng:
– Đợi đến năm tuổi của em, anh cũng tặng em một bộ.
Lương Mạn Thu lẩm bẩm:
– Anh ơi, đừng tưởng em không biết, thể nào anh cũng lại tặng đồ lót khêu gợi cho mà xem.
Mà khéo lại là kiểu không có cúp ngực, chỉ độc một lớp ren với gọng khiến nơi nào tròn trịa thì thêm đầy đặn, còn hai đốm hồng càng quyến rũ hơn, chỉ nhìn đã muốn cắn thử một miếng.
Đới Kha nhếch mép:
– Tặng một bộ dây trói.
Lương Mạn Thu nghĩ ngay đến những sợi dây trói màu đỏ rực siết trên làn da trắng nõn tạo nên một sự tương phản đầy k1ch thích. Cảnh tượng cấm kỵ ấy như thổi bùng lên h am muốn phá hủy.
Đới Kha chẳng bao giờ thiếu những món đồ chơi kiểu đó.
– Đồ d3 xồm. – Lương Mạn Thu khẽ cười mắng, giọng có chút ngượng ngùng pha lẫn tò mò.
Đới Kha không phản bác, chỉ dùng hành động để chứng mình cho cô thấy mình dê cỡ nào, mãi cho đến tận đêm trước ngày họ chia xa.
Lương Mạn Thu kiểm tra vali lại hai lần, đảm bảo không bỏ sót bất cứ thứ gì.
Đới Kha không kỹ tính như cô, buông một câu:
– Thiếu thì tới Bắc Kinh mua, chẳng lẽ thủ đô lại không có thứ gì chắc?
– Anh.
– Nói đi.
Lương Mạn Thu lí nhí:
– Ý em là… thủ đô không có anh.
– Anh đang nói đồ đạc mà. – Đới Kha không mắc bẫy chữ nghĩa của cô, bèn đét nhẹ vào mông cô một cái.
Lương Mạn Thu khẽ cãi:
– Em biết anh không phải đồ đạc mà.
Đới Kha ngồi xuống mép giường, kéo cô nằm sấp lên đùi mình, đoạn dứt khoát vén váy lên, kéo tuột chiếc qu@n lót trong một nốt nhạc, rồi đét một phát thật kêu lên cặp mông trần nõn nà.
Tiếng đét giòn tan hòa cùng tiếng rên khe khẽ của cô gái nghe k1ch thích lạ lùng.
Đới Kha lật người cô lại, bế cô ngồi ngay ngắn trên đùi mình.
Sắp phải xa nhau, cả Lương Mạn Thu và Đới Kha đều nhìn đối phương mà lòng cứ ngẩn ngơ, như thể thông báo về chuyến bay kia chỉ là giả, và chiếc vali đã xếp gọn gàng cũng là ảo giác nốt.
Họ ngỡ như vẫn đang trong kỳ nghỉ hè năm nào đó, cứ tối đến là lại quấn lấy nhau trong căn nhà cũ tại Bích Lâm Hồng Đình.
Ngón tay Lương Mạn Thu lướt trên gương mặt góc cạnh, lạnh lùng của Đới Kha. Cô khẽ hỏi:
– Anh ơi, anh đang nghĩ gì thế?
Đới Kha đáp khẽ:
– Không nghĩ gì hết.
Lương Mạn Thu trêu:
– Em còn tưởng anh lại nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ chứ.
Vừa dứt lời, cô liền biết mình đã lỡ lời. Nụ hôn của Đới Kha dịu dàng và trong trẻo đến lạ, khẽ đậu trên môi cô, lướt qua vùng cổ thon nơi mạch đập vẫn còn rộn ràng, rồi trượt xuống xương quai xanh, có điều hơi nhồn nhột.
Lương Mạn Thu khẽ cười, rúc vào lòng anh hỏi:
– Anh ơi, sao râu anh ráp thế?
Đới Kha kéo trễ chiếc cổ áo ngủ rộng thùng thình của cô, cúi xuống ngậm lấy phần ngực vừa hé lộ, ú ớ đáp:
– Người đàn ông của em đã hai mươi tư tuổi rồi, chứ đâu còn mười tám nữa.
Mối quan hệ của họ đã bước sang trang mới được sáu năm. Sau khi trưởng thành, dường như thời gian cũng ít để lại dấu vết trên họ hơn, không còn như hồi mười hai, mười ba tuổi khi cả hai vẫn còn có thể thấy rõ những đổi thay trong quá trình lớn lên của đối phương.
Thời gian cũng mang đến cho họ những trải nghiệm quý giá: sự quen thuộc ngày một gia tăng với cơ thể đối phương, những kh oái cảm mỗi lúc một khác biệt sau mỗi lần ân ái, và cả những phút giây trêu đùa, cười nói rộn rã không dứt.
Nụ hôn lạo xạo râu càng khiến những va chạm da thịt thêm phần sâu đậm.
Lương Mạn Thu say sưa tận hưởng sự điêu luyện và vững chãi ngày một rõ nét của Đới Kha. Cô dần trút bỏ vẻ e lệ thuở ban đầu, ngày càng thẳng thắn đối diện với những khao khát của bản thân, mở rộng cả thể xác lẫn tâm hồn để hoàn toàn đón nhận anh.
Ngay khoảnh khắc hòa làm một, chút dịu dàng cuối cùng của Đới Kha cũng tan biến, anh quay về với bản năng cuồng dại nguyên thủy.
Anh hôn cô, cắn cô, rồi x oa nắn khắp người cô. Cảm giác tê dại lan dần từ đôi môi xuống tận ngực.
Đới Kha ra sức m út lấy m út để, tựa như muốn hút cạn cả thứ hương sữa vốn chẳng hề tồn tại.
Cảm giác đau đớn khiến xúc giác trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết, từng gợn kh oái cảm nhỏ nhất cũng được khuếch đại tức thì, Lương Mạn Thu cảm giác chỉ một giây nữa thôi là mình sẽ nhũn ra mất.
Cô thích được Đới Kha ôm từ phía trước, để thỉnh thoảng có thể trộm nhìn gương mặt anh. Người đàn ông thường ngày trông có vẻ bất cần, giờ đây đang nhắm nghiền mắt, say đắm và ra sức phục vụ cô, vừa gợi cảm lại quyến rũ, khiến cô thấy vừa yên tâm lại vừa bị anh hút mất hồn.
– Anh ơi. – Lương Mạn Thu ghé sát vào tai Đới Kha, thì thầm bằng giọng hổn hển như vừa chạy thục mạng hết tám trăm mét.
Đới Kha đáp lại bằng một tiếng ừ khẽ khàng, vừa như hưởng ứng lời cô, lại như cố ý dụ dỗ cô.
Tiếng nước lép nhép hoà vào tiếng da thịt vỗ vào nhau nghe rõ mồn một, xen lẫn những lời thủ thỉ, khiến cuộc đối thoại của họ chẳng còn chút mạch lạc nào.
Dù câu chuyện có đầu chẳng khớp đuôi hay đột ngột dừng lại giữa chừng thì cũng chẳng còn gì đáng để bận tâm. Mọi lời nói giờ đây đều trở nên thừa thãi, chỉ còn lại một mục đích duy nhất: để anh ra sức cày bừa.
Đới Kha đã biết cách tiết chế nhịp độ, anh chậm rãi hỏi:
– Sướng không em?
Lương Mạn Thu chẳng thể nào đáp lại, giọng cô như vỡ vụn theo từng cú thúc của anh, chỉ còn lại những tiếng rên đứt quãng.
Đới Kha ôm chặt lấy em, thoạt tiên quỳ thẳng người bế xốc cô lên, đoạn đứng hẳn dậy bên mép giường.
Trọng tâm của Lương Mạn Thu chao đảo, người như được nhấc bổng lên theo từng chuyển động của Đới Kha. Cô bất giác bám chặt lấy bắp tay săn chắc mà mịn màng của anh, khẽ hít một hơi, vừa sợ mình tuột xuống, lại vừa sợ anh sẽ trượt ra ngoài.
Đới Kha luồn một tay xuống khoeo chân Lương Mạn Thu, trong khi tay kia giữ chặt nách cô. Sự chênh lệch về chiều cao và thể lực quá lớn khiến anh dễ dàng giữ cô ở trạng thái lơ lửng, liên tục nhấp hông tấn công.
Nỗi lo sợ của cô, dù là sợ mình tuột xuống hay sợ anh trượt ra, đều không xảy ra. Sức lực và kích thước của anh không cho phép bất cứ sự cố nào.
Hơi lạnh từ điều hòa chẳng thể nào dập tắt lửa tình, cả hai đều rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, nơi gi@o hợp cũng ướt đẫm nhớp nháp.
Lương Mạn Thu lo lắng hỏi:
– Anh ơi, có phải… tràn ra ngoài rồi không?
Đới Kha khựng lại, rút ra một nửa, phần đầu vẫn còn nhét bên trong, anh cúi xuống xem thử. Đám lông mu rậm rạp dính đầy những bọt trắng li ti, miệng bao cũng nhầy nhụa một vòng. Cảnh tượng dâm dật đến khó coi.
Anh đáp:
– Mẹ kiếp bố đây đã bắn đếch đâu, toàn là nước của em đất.
– Hả? – Lương Mạn Thu chẳng còn nghĩ được gì nữa, lại bị anh thúc cho mê man.
– Không tin em sờ thử xem. – Đới Kha nói, rồi thúc chậm lại, như thể chờ cô thò tay xuống kiểm tra bất cứ lúc nào. – Bà xã sờ một cái đi.
Lần nào Đới Kha cũng có thể thốt ra mấy câu vừa mới mẻ vừa khiến người ta ngượng chín mặt, Lương Mạn Thu chẳng bao giờ bì được với anh khoản này. Cô đỏ bừng mặt, lắp bắp:
– Em… em biết rồi.
Đới Kha có thể lực hơn người, đứng trụ vững vàng, lại một lần nữa nghiền nát tiếng rên và hơi thở của cô.
Anh tựa như một cây bạch đàn vững chãi, còn Lương Mạn Thu hóa thành chú koala bám chặt lấy thân cây. Giữa cuồng phong bão tố, chỉ có chú koala và ngọn cây rung chuyển, còn gốc rễ vẫn sừng sững bám sâu vào lòng đất.
Họ rót đầy tình yêu vào từng cử chỉ giao hòa, khám phá những điều mới mẻ ngay trong sự thân thuộc, hết lần này đến lần khác không biết mệt mỏi, cố khắc ghi hình bóng đối phương vào tâm khảm bằng cách thức mãnh liệt nhất.
Ngày hôm sau, chuyến bay của Lương Mạn Thu cất cánh lúc một giờ chiều, Đới Tứ Hải lái xe đến Bích Lâm Hồng Đình.
A Liên hỏi:
– Thật sự không cần bọn cô đi cùng hả?
Đới Kha đáp:
– Không cần.
Đới Tứ Hải nói:
– Xe này năm chỗ lận, đủ chỗ mà, vừa khéo nhà mình năm người. Đổi qua SUV chẳng phải là đợi ngày này sao?
Đới Kha giải thích:
– Mọi người mà đi, thế nào con nhỏ cũng khóc lóc tạm biệt từng người một, khóc đến độ mù mắt luôn cho coi.
Lương Mạn Thu bĩu môi:
– Em có khóc đâu.
Đới Kha xếp lại vali cho ngay ngắn rồi đóng cốp xe, nói:
– Em cứ nhớ kỹ câu này đi.
Lương Mạn Thu chu môi:
– Không khóc đấy.
Đới Kha trêu:
– Ai khóc là cún con.
Nhóc Cá Hố hỏi:
– Chị ơi, khi nào chị về ạ?
Lương Mạn Thu ngập ngừng:
– Chắc chị…
A Liên xen vào:
– Chị về dịp Quốc Khánh đó con.
Nhóc Cá Hố kêu lên:
– Hả? Quốc Khánh ạ? Lâu quá à! Sao chị đi lâu vậy?
Trẻ con chưa có khái niệm về thời gian, chỉ cần không phải là giây sau thì đều thấy thật lâu. Người lớn dù chấp nhận ly biệt, nhưng vẫn chưa quen với nó, chẳng dám dễ dàng nói tiếng lâu. Mọi viễn cảnh tươi đẹp khi chia tay cũng không thể nào xoa dịu được nỗi buồn của khoảnh khắc này.
Lương Mạn Thu cố nặn ra một nụ cười, nhưng vành mắt đã đỏ hoe:
– Quốc Khánh tới nhanh lắm, em đón bốn cái cuối tuần là tới rồi.
Nhóc Cá Hố đáp:
– Dạ.
Đới Kha nói:
– Đi thôi.
Anh khởi động chiếc SUV. Qua gương chiếu hậu, hình ảnh vợ chồng Đới Tứ Hải và đứa con nhỏ của họ cứ nhỏ dần, cho đến khi xe rẽ qua một góc phố rồi khuất dạng.
Đới Kha ngồi bên cạnh bỗng hừ một tiếng, buông lời trêu chọc:
– Có người sắp sủa gâu gâu rồi kìa.
Lương Mạn Thu nguýt:
– Anh đáng ghét ghê, lo tập trung lái xe đi.
Chẳng mấy chốc đã đến sân bay Hải Thành.
Đới Kha đậu xe xong, kéo vali giúp Lương Mạn Thu, rồi tay trong tay cùng cô tiến đến cổng an ninh.
Đới Kha nói:
– Vào đi.
Những lời cần dặn dò đều đã nói suốt dọc đường, nên Đới Kha không nhiều lời nữa. Anh lại vỗ nhẹ vào mông cô một cái theo thói quen, như muốn nâng cô cất cánh, nhưng lần này nhẹ hơn nhiều so với thời niên thiếu.
– Vậy em đi nha. – Lương Mạn Thu kẹp vé máy bay trong tay, khẽ vẫy vẫy.
Đới Kha đáp gọn lỏn:
– Biến đi.
Lương Mạn Thu không nhúc nhích, ngập ngừng một lát rồi đề nghị:
– Anh, hay là anh về trước đi.
Mùa hè năm nay ở Hải Thành ngắn ngủi lạ thường. Ngay cả một người vô tư như Đới Kha cũng cảm nhận được chút hiu quạnh của mùa thu.
Anh quay người đi không chút do dự, như thể chỉ chậm một bước nữa thôi là sẽ không đi nổi.
Lương Mạn Thu nhìn theo bóng lưng cao ráo của Đới Kha. Chẳng biết từ năm nào, anh đã trút bỏ dáng vẻ xuề xòa trước kia, thay vào đó là thân hình thẳng tắp và dáng đi khoan thai mà vững chãi, vừa nhìn đã biết là người được huấn luyện bài bản.
Người đàn ông này chưa từng tỏ tình với cô, không nói thích, cũng chẳng nói yêu. Nếu hỏi có tiếc nuối không, Lương Mạn Thu không thể nói là không có. Cô đã thiếu thốn quá nhiều thứ: không có ba mẹ bình thường, cũng không có tuổi thơ yên ổn. Giờ đây có được Đới Kha, cô không dám tham lam đòi hỏi thêm.
Cô không dám chắc mình hiểu hết ý nghĩa của tình yêu, chỉ có một điều cô dám khẳng định là tình yêu có muôn vàn cách biểu đạt. Ánh mắt Đới Kha nói anh yêu cô, từng cử chỉ của anh cũng nói anh yêu cô, chỉ riêng miệng anh là không chịu nói.
Cô muốn thay cả hai người nói ra điều đó.
– Anh! – Lương Mạn Thu buông tay kéo vali, lao nhanh về phía Đới Kha.
Đới Kha ngoảnh lại, theo phản xạ bước tới hai bước, hơi cúi xuống đón lấy cô, một tay bợ mông, còn tay kia ôm chặt lưng cô.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô bày tỏ tình cảm một cách nồng nhiệt và thẳng thắn đến vậy.
Lương Mạn Thu ngồi vững trên tay Đới Kha. Cô ôm lấy gương mặt anh, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm ấy, nói với giọng tha thiết:
– Anh ơi, anh nhất định phải đợi em về, nhất định, nhất định phải đợi em nhé.
Đới Kha tranh thủ đét mông cô một cái, cười bảo:
– Đồ ngốc, em mà dám không về đúng hẹn là anh tới tận nơi bắt em về đấy.
Lương Mạn Thu thì thầm:
– Còn nữa…
Cô ôm chầm lấy vai Đới Kha, dụi đầu vào hõm cổ anh. Trong hơi ấm của da thịt kề cận, một dòng nước mắt khẽ lướt qua cổ anh, chảy vào trong cổ áo, lạnh đến bất ngờ.
– Đới Kha, em yêu anh, em yêu anh nhiều lắm.
Đây là lần thứ hai Lương Mạn Thu gọi thẳng tên anh.
Lần đầu tiên là hồi cấp Ba, khi cô dọa không cho Đới Kha có bạn gái.
Từ những hoài nghi bất an, đến sự khẳng định vững lòng, họ đã cùng nhau trải qua biết bao thăng trầm suốt nhiều năm.
– Lương Mạn Thu, bố đây biết rõ mà.
Tay Đới Kha nổi cả gân xanh, anh siết chặt vòng tay hơn nữa, và cuối cùng cũng nếm trọn cái vị “nước mắt trộn không khí” ấy.
Rồi Lương Mạn Thu khẽ cựa mình, tụt xuống khỏi người anh, kéo vali đi thẳng một mạch qua cổng an ninh, không hề ngoảnh lại.
Hơn một tiếng sau, Đới Kha đậu chiếc SUV bên lề đường, hạ cửa kính xe xuống.
Chuyến bay đến sân bay Thủ đô cất cánh đúng giờ. Biểu tượng đám mây đỏ may mắn của hãng hàng không Hải Thành trên thân máy bay ngày một nhỏ dần, rồi tan vào nền trời.
Tiểu Thu của anh, người đã bầu bạn bên anh suốt mười hai năm, giờ đang cưỡi ngọn gió thu bay đến một vùng trời cao rộng hơn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.