Mãi một lúc sau Đới Kha mới hoàn hồn, vội vàng đặt Lương Mạn Thu xuống đất, cúi đầu nhìn cái bụng cô hơi nhô lên của cô, hỏi:
– Có phải không được đè lên nó không?
Lương Mạn Thu dở khóc dở cười, giải thích:
– Làm gì mà nhanh thế, chẳng qua em ăn no nên bụng nó mới nhô lên vậy thôi.
Thứ anh sờ thấy thực chất chỉ là thành tử c ung toàn mỡ của cô.
– Để anh nghe thử xem. – Nói đoạn, Đới Kha quỳ một gối xuống, áp tai vào bụng Lương Mạn Thu.
Lương Mạn Thu buồn cười hỏi:
– Nghe thấy gì mà nghe?
Đới Kha nói:
– Ọt ọt.
Lương Mạn Thu phì cười:
– Chắc là ruột em đang kêu đấy.
– Trật lất. – Đới Kha đáp. – Là Tiểu D đang gọi điện thoại tâm sự với anh đấy.
Lương Mạn Thu thích thú hỏi:
– Sao anh chắc là Tiểu D thế, biết đâu lại là Trung Thu thì sao?
Đới Kha liền đáp:
– Biết đâu là cả Tiểu D lẫn Trung Thu ấy chứ.
Lương Mạn Thu nói:
– Anh đừng có mà tưởng bở, nhà em hình như chẳng có gen sinh đôi đâu.
Đới Kha đứng dậy, cách lớp áo khẽ xoa bụng dưới của Lương Mạn Thu:
– Thôi một đứa là được rồi, em nhỏ con thế này mang hai đứa nặng lắm.
Lương Mạn Thu bất giác mơ màng:
– Nếu mà hai đứa thì mình trúng số độc đắc rồi còn gì.
Đới Kha đứng dậy rút điện thoại ra:
– Để anh báo cho lão Đới.
Yêu nhau thì giấu giếm tận mấy năm trời, đến khi cưới rồi, Đới Kha tự động chuyển
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2750143/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.