Toàn khối hơn 1000 học sinh, vậy mà hai năm liên tục đứng đầu.
Chuyện này khó đến mức nào, Trang Văn Chiêu không thể tưởng tượng nổi.
Ông chỉ biết, con trai út của mình Trang Vũ Hàng, vẫn học tiểu học, cả lớp hơn 40 học sinh.
Vừa nhìn thứ hạng thi cử của Trang Vũ Hàng, căn bản liền hiểu lớp họ có bao nhiêu người.
“Trang tiên sinh, anh chưa từng đến trường họp phụ huynh, nhưng rất nhiều bố mẹ lớp chúng ta, thực sự đều muốn gặp anh.” Trương Chí Viễn trầm giọng nói.
“Gặp tôi?” Trang Văn Chiêu ngơ ngác: “Làm gì?”
“Họ muốn thỉnh giáo anh, cách dạy con xuất sắc như vậy.” Trương Chí Viễn cười khổ.
Thật là mỉa mai.
Sắc mặt Trang Văn Chiêu rất khó coi, lúc trắng lúc xanh.
Trong chốc lát, không biết biện minh thế nào.
Từ nhỏ đến lớn, cách ông dạy Trang Tử Ngang, chính là mặc kệ.
Chỉ rõ thành tích Trang Tử Ngang luôn khá tốt, luôn dễ như trở bàn tay thi đỗ trường giỏi nhất thành phố, hoàn toàn không cần ông lo nghĩ.
“Trang tiên sinh, nếu đống trên chưa đủ, tôi sẵn sàng cho anh xem vài bức ảnh.”
Trương Chí Viễn lấy điện thoại, mở album riêng, đưa Trang Văn Chiêu xem.
Đó là ảnh chụp giải thưởng các loại cuộc thi Trang Tử Ngang tham gia hai năm qua.
Cậu không chỉ vì bản thân, mà còn vì tập thể lớp, vì cả trường mang về vô vàn vinh dự.
Tuy nhiên mỗi lần nhận giải, đều không có người nhà cổ vũ.
“Con nhà người ta, dù đạt mỗi giải ba, vẫn sẽ được bố mẹ ôm ấp động viên.”
“Trang Tử Ngang mỗi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-diep-trang-sinh-cao-ngoa-bac/2796993/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.