Trang Tử Ngang trở về phòng trọ, phát hiện Lý Hoàng Hiên đứng trước cửa.
Cậu cười hỏi: “Con trai, cậu đến làm gì?”
Lý Hoàng Hiên tức giận nói: “Buổi chiều cậu không đi học, còn không phải lo cho cậu à? Sao điện thoại gọi không được?”
Lúc này Trang Tử Ngang mới để ý, điện thoại không cẩn thận bị bật chế độ im lặng.
Cậu vội vàng xin lỗi, sơ sót của tớ.
“Con trai, cậu ba hôm hai bữa, khi thì xin nghỉ hôm thì trốn học, có phải giấu tớ chuyện gì không?”
Dù tính Lý Hoàng Hiên vô tư, vẫn nhận ra Trang Tử Ngang khác thường.
Học sinh đứng đầu toàn khối, liên tục bỏ tiết như vậy, xưa nay chưa từng có.
Đối diện anh em tốt nhất, Trang Tử Ngang quyết định tạm thời giấu nhẹm bệnh tình.
Nói muộn một chút, nỗi bi thương cũng đến muộn một chút.
Kiểu người phóng khoáng như Lý Hoàng Hiên, nếu khóc, thì chẳng ngầu xíu nào.
“Bố tớ đến trường gây chuyện, tâm trạng tớ tệ, nên xin thầy Trương nghỉ.” Trang Tử Ngang không nói dối, chỉ là không nói hết.
“Bố cậu bình thường đâu quan tâm cậu, giờ còn dám đến làm loạn? Nếu cậu sợ mang tiếng bất hiếu, tớ giúp cậu đánh ông ấy.” Lý Hoàng Hiên phẫn nộ.
“Thôi bỏ đi, tớ sợ cậu đánh không lại ông ấy.” Trang Tử Ngang trào dâng cảm giác ấm áp trong lòng.
Đời người có một tri kỷ là đủ.
Lời này do Lỗ Tấn tiên sinh nói, quả thật là Lỗ Tấn danh ngôn.
Trang Tử Ngang vốn định tùy tiện đối phó bữa tối, nhưng Lý Hoàng Hiên nói hiếm có cuối tuần, nhất quyết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-diep-trang-sinh-cao-ngoa-bac/2796996/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.