Mưa đêm tĩnh lặng.
Đôi mắt Chu Lang sáng ngời, hơi thở thoang thoảng dễ chịu, giọng nói êm ái như suối.
Khi nói chuyện, giọng cô mang theo một chút trêu đùa nhàn nhạt, cùng vài phần bỡn cợt như có như không. Giữa đêm khuya tĩnh mịch, tất cả lại hòa quyện thành một thứ dịu dàng thân thuộc.
Trong một thoáng, Kỷ Tú Niên thấy lòng mình hoang mang.
Nàng cúi đầu, giọng lí nhí: "Đừng đùa nữa, Chu... viện phó Chu."
Cách xưng hô vừa lễ phép vừa xa cách ấy vừa thốt ra, bầu không khí tĩnh lặng vốn đang ngưng đọng bỗng chốc vỡ tan.
Nụ cười trên môi Chu Lang càng sâu thêm, nhưng ánh mắt lại nhạt đi vài phần: "Không sao, vậy cứ thiếu trước đã."
Kỷ Tú Niên: "Cô nói gì cơ?"
Chu Lang nhảy xuống khỏi bàn: "Đùa chút thôi, cô tin thật à?"
Kỷ Tú Niên: "..."
Chu Lang cầm lấy tập tài liệu trên bàn: "Cũng không còn sớm nữa, tôi về trước. Cô cũng về đi."
Kỷ Tú Niên không nhúc nhích: "Tôi còn một văn kiện cần xử lý."
Chu Lang không nói thêm gì, xoay người rời đi trước.
Kỷ Tú Niên đứng dậy tắt máy tính, rút hết các ổ cắm điện. Lúc đứng ở cửa tắt đèn, nàng mới thấy ly cà phê Chu Lang tiện tay đặt trên bàn mình lúc nãy.
Ly cà phê ấy vẫn đầy ắp, và đã nguội ngắt từ bao giờ.
.
Thứ ba, Chu Lang bảo Nhạc Thành liên hệ với công ty thiết bị để đến thử nghiệm dàn âm thanh cho phòng tập vũ đạo.
Đợi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-anh-nhin-van-nam-co-hai-thon-quang/2910854/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.